Dạo trước, Dịch Thính Tuyết đã tìm được một công việc ở thành Tùy Châu, đó là dạy vỡ lòng cho con gái quan gia. Mỗi năm, nàng ấy lại quay về trấn Bạch Sơn một lần, và sáng nay nàng ấy lại chuẩn bị lên đường.
Úc Khanh đang làm việc ở hiệu vải gần đầu trấn. Nàng xin phép ông chủ rồi vội vàng chạy ra ngoài, đúng lúc chặn được chiếc xe bò rời khỏi trấn. Nàng nhìn vào thùng xe, thấy một bóng dáng vừa quen vừa lạ, đứng sững lại: "Cô..."
Dịch Thính Tuyết lập tức nháy mắt với nàng, kéo nàng lên xe rồi nhét vào tay người đánh xe năm văn tiền: "Khanh muội theo ta đi."
Xe lại tiếp tục lên đường, Úc Khanh kéo Dịch Thính Tuyết tới, nhỏ giọng hỏi: "Sao cô lại giả trai, còn bôi mặt như thế này?"
Dịch Thính Tuyết ra hiệu bảo nàng im lặng. Đến Tùy Châu, vừa xuống xe, Úc Khanh bỏ ngay chuyện Kiến Ninh vương ra sau đầu, kéo nàng ấy lại hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì? Chẳng phải cô đang dạy học cho con gái quan gia sao?"
"Lúc đầu đúng là ta dạy ở nhà pháp quan Tào đại nhân." Dịch Thính Tuyết cười khổ: "Nhưng ai biết ông ta biết được từ đâu nhà họ Dịch từng theo Kiến Ninh vương, nên đuổi ta đi."
Lúc đó nàng ấy xấu hổ và giận dữ đến mức muốn đào mồ chôn Kiến Ninh vương, bỗng đi ngang qua một trường học tư, thấy có thông báo dán là: Lão phu tử bệnh nặng, cần một tú tài dạy thay.
Trong lòng Dịch Thính Tuyết chất chứa một cơn giận, đổi thành trang phục nam, tự xưng là Tiết Đình Dật tới cửa thăm hỏi. Lão phu tử nhìn nàng ấy tuy không có công danh, nhưng học vấn lại vượt xa những tú tài nên để nàng ấy đến dạy.
Chuyện này quá mức trái với lẽ thường, nàng ấy sợ Úc Khanh và Lưu đại phu phản đối nên không nói chi tiết.
Úc Khanh nghe xong thì há hốc miệng, ngạc nhiên nhưng không quá bất ngờ: "Cô thật lợi hại!"
Dịch Thính Tuyết sửng sốt: "Cô không phải đang mỉa mai ta đấy chứ?"
Úc Khanh mỉm cười: "Từ lâu ta đã nghĩ cô không nên vào hậu cung của Kiến Ninh vương, đúng là phí tài."
"Hậu cung?"
"Hậu trạch!" Úc Khanh bỗng giật mình, nhỏ giọng ghé tai kể cho nàng ấy nghe chuyện Kiến Ninh vương bỏ trốn: "Hắn hận ta thấu xương, nếu hắn đông sơn tái khởi thì chắc chắn sẽ bắt chúng ta về!"
Dịch Thính Tuyết nhíu mày: "Ta đã nghe nói chuyện này rồi. Cô yên tâm, Thái tử lên ngôi thì sẽ không để hắn có cơ hội đâu."
Úc Khanh bồn chồn, lòng như lửa đốt. Nàng không biết phải giải thích thế nào, Kiến Ninh vương là nam chính trong tiểu thuyết, là con cưng của vận mệnh. Mặc dù bây giờ đất nước thái bình, nhưng một ngày nào đó, hắn chắc chắn sẽ xoay người.
Dịch Thính Tuyết nhướng mày: "Cô thật sự tin tưởng Kiến Ninh vương thế sao? Hắn có thể mạnh hơn Thái tử à?"
Úc Khanh bỗng im lặng, nhớ lại từng cảnh tượng xảy ra trước đây, từ vẻ mặt căng thẳng của Kiến Ninh vương khi nhắc đến Thái tử, đến đêm đó bỏ chạy, rồi đến việc bắn tên ở trường săn... Rốt cuộc nàng có nên tin vào cốt truyện gốc không?
"Thật ra hắn không bằng Thái tử." Úc Khanh bất đắc dĩ thừa nhận: "Chỉ là ta sợ. Chỉ cần có chút khả năng bị bắt, ta sẽ sợ."
Dịch Thính Tuyết nhìn những cây liễu ven bờ sông nghiêng ngả trong gió, cũng chìm vào im lặng.
Lời của Úc Khanh như lưỡi dao sắc, đâm trúng nỗi lo sợ sâu thẳm trong lòng nàng ấy. Nếu Kiến Ninh vương đông sơn tái khởi, e là sẽ nhục nhã nàng ấy gấp đôi.
Những ngày này, nàng ấy đã thật sự cảm nhận được niềm vui khi sống với thân phận "Tiết Đình Dật". Nếu phải quay lại hậu trạch của Kiến Ninh vương, nàng ấy thà chết đi còn hơn!
"Cô nói đúng, chúng ta không thể cược vào hắn." Dịch Thính Tuyết lạnh như băng: "Chúng ta phải trốn, nhưng không thể chỉ trốn thôi. Trên đời này chẳng có gì là không phải của Hoàng đế, muốn ngăn hắn tìm đến thì phải làm cho chuyện này hoàn toàn kết thúc."
"Làm thế nào để hoàn toàn kết thúc?"
"Chết là xong!"
Úc Khanh do dự: "Vậy Lưu đại phu thì sao?"
Dịch Thính Tuyết thở dài: "Ông ấy coi cô như cháu gái ruột, nhưng sao cô biết ông ấy sẽ không bán đứng mình?"
Úc Khanh: "Ta đã sống với Lưu đại phu lâu rồi, ta hiểu ông ấy, chắc chắn ông ấy sẽ không bán ta cho Kiến Ninh vương."
Dịch Thính Tuyết vội vã: "Lòng người vốn chẳng thể tin! Cô từng tin vào Lâm Uyên, nhưng hắn đã phản bội cô đấy thôi."
Úc Khanh mím chặt môi. Từ trước tới nay Dịch Thính Tuyết nhanh mồm nhanh miệng, nhưng cũng chỉ vì lo lắng cho nàng nên mới nói những lời này.
Đoạn hẻm phía sau thành Tùy Châu vắng vẻ, xa rời sự ồn ào. Úc Khanh vung tay gạt những cành liễu vướng vào mặt, nắm lấy tay Dịch Thính Tuyết, kiên định nói: "Ta tin cô, vậy cô sẽ phản bội ta chứ?"
Dịch Thính Tuyết im lặng, cúi đầu không nói gì nữa.