Chương 30: Bỏ trốn

Quân Có Bệnh, Bệnh Tại Khanh

Bách Niên Cô Xuân 25-08-2025 07:04:01

Chu Diệp lấy lại bình tĩnh. Phu nhân trước mặt đúng là Úc nương tử, nhưng so với ngày xưa lại càng diễm lệ, toát ra thần sắc tươi sáng hơn. Toàn thân ngọc ngà lụa là, tôn lên vẻ đẹp chim sa cá lặn một cách hoàn mỹ. Nhớ lại khi xưa còn ở trấn Bạch Sơn, nụ cười mộc mạc trong trẻo của nàng vẫn in sâu trong lòng, Chu Diệp không khỏi trào dâng nỗi bi thương. Tha hương gặp cố nhân vốn là chuyện mừng, thế nhưng người y thầm thương nay lại trở thành cơ thiếp của hoàng tử, còn bản thân y thì phải dựa vào vị hoàng tử kia để mưu sinh. Chu Diệp nắm tay nàng, mắt ngân ngấn lệ: "Úc nương tử vẫn khỏe chứ?" Nét mặt Úc Khanh buồn bã, nhắm mắt không đáp. Lòng Chu Diệp càng quặn đau: "Úc nương tử có điều gì muốn nhờ cứ nói thẳng đừng ngại. Tuy Chu Diệp ta thân phận thấp kém, nhưng tuyệt không phải hạng người bạc tình vô nghĩa!" Úc Khanh lấy một phong thư từ trong tay áo đặt vào tay y: "Lưu đại phu ở trấn Bạch Sơn từng cứu mạng ta, ta coi ông như cha ruột. Xin lang quân hãy giúp ta báo bình an." Chu Diệp gật đầu thật mạnh, còn chưa kịp nói thêm gì, ngoài viện đã vang lên tiếng bước chân dồn dập. "Úc nương tử! Nô tỳ mang đến rồi đây!" Hai người lập tức thu lại vẻ mặt khác thường. * Ba ngày sau, Úc Khanh nhận được chiếc y phục dệt chỉ vàng. Nàng lấy cớ thay áo để đuổi các thị tỳ ra ngoài, quả nhiên tìm thấy một phong thư giấu trong tay áo trong. Vừa liếc qua vài hàng, tim nàng đã đập loạn cả lên. Trong thư viết, đoàn thương nhân nhà họ Chu sẽ rời thành chậm nhất là vào giờ Tuất ngày mai. Nếu Úc Khanh bằng lòng, có thể trốn vào một xe hàng chở vải cùng đi về Tùy Châu. Đến giờ Tý là đã đến Bồ Châu, hoàn toàn thoát khỏi tay Kiến Ninh vương. Hai tay Úc Khanh run rẩy, Chu Diệp điên rồi sao! Nàng chỉ nhờ y chuyển giúp một bức thư, nào có muốn y toi mạng. Sau giờ ngọ, Úc Khanh sai thị tỳ đi mời Dịch Thính Tuyết đến viện. Hai người ngồi riêng trong phòng, Úc Khanh đưa thư ra cho nàng ấy xem: "Ta không được học nhiều, cô giúp ta xem thử có phải ta đã hiểu nhầm ý rồi không?" Dịch Thính Tuyết sớm biết Úc Khanh có mưu riêng, bởi vì thư gửi cho Lưu đại phu do nàng ấy chấp bút. Thế nhưng sau khi xem thư, nàng ấy cũng sửng sốt không nói nên lời. Suy nghĩ hồi lâu, Dịch Thính Tuyết trịnh trọng nói: "Thương nhân vốn trọng lợi, trừ khi Chu Diệp ngu ngốc đến mức không cứu nổi. Hắn ta dám làm vậy chỉ có một khả năng, Kiến Ninh vương hiện nay yếu thế, bị Thái tử lấn át. Nhà họ Chu muốn rũ sạch quan hệ, đổi sang tìm chỗ dựa vững chắc hơn." Úc Khanh chau mày: "Không thể nào." "Sao lại không thể? Lẽ nào cô thật sự tin hắn ta có tình cảm với cô?" Dịch Thính Tuyết nhướng mày: "Huống hồ đã bốn ngày liên tiếp Kiến Ninh vương không về phủ, cô đoán là ai cản đường hắn?" Úc Khanh nghiến răng: "Chu Diệp chắc chắn không chỉ vì ta. Ta cũng từng nghĩ đến việc Kiến Ninh vương có thể bại trận, chỉ là..." Chỉ là cốt truyện gốc đã in hằn quá sâu trong trí nhớ. Kiến Ninh vương xảo quyệt vô song, từng nhiều lần giả thua, có lần còn bị bắt sống, cuối cùng đều là mưu kế. Nữ chính Dịch Thính Tuyết nhân lúc ấy bỏ trốn, nhưng lại bị Kiến Ninh vương bắt về giam trên giường, ngày đêm liên tục chịu nhục. Nếu theo chiều hướng đó, chuyện Kiến Ninh vương mất Bồ Châu hẳn là một màn kịch! Năm đó Úc Khanh thức trắng đêm đọc xong chính văn, chưa kịp xem ngoại truyện đã ngủ gục rồi xuyên vào truyện. Trong gần 99% nội dung, nhân vật Thái tử gần như không tồn tại mà chỉ xuất hiện thoáng qua 1% trong khoảng ba ngàn chữ ngoại truyện. Chút nội dung ít ỏi đó mà có thể đảo ngược cục diện ư? Nàng đặt tay lên ngực tự hỏi, đúng là bản thân đã thay đổi một số tình tiết như trở về vương phủ chậm một năm, giúp Dịch Thính Tuyết hai lần. Nhưng nàng chưa từng nhúng tay vào chuyện đại sự thiên hạ. Hiệu ứng cánh bướm nàng tạo ra có lẽ nhỏ đến mức đáng thương, làm sao có thể sinh ra một Thái tử từ hư không, lại còn lật đổ được cơ nghiệp của Kiến Ninh vương? Úc Khanh khẽ thở dài, úp mặt xuống bàn. Nàng thật không biết phải giải thích với Dịch Thính Tuyết thế nào, chuyện này chắc chắn có uẩn khúc. Nhưng bất kể Kiến Ninh vương có bao lần giả bại, cuối cùng hắn ta vẫn sẽ thắng thôi. Ánh mắt Dịch Thính Tuyết dần trở nên lạnh lùng: "Nếu đã không định bỏ trốn, cô tìm ta làm gì? Cứ ở lại vương phủ cho xong!" Nàng ấy toan đứng dậy rời đi, Úc Khanh vội kéo tay nàng ấy lại nói ra lời thật lòng: "Ta muốn trốn!" Dịch Thính Tuyết nhoẻn miệng cười, như băng giá tan thành nước xuân: "Bình thường nhìn cô gan cũng to lắm, ngay cả ta cũng dám cứu. Giờ sao lại nhụt chí?" Úc Khanh cười khổ. Mọi việc nàng làm đều là vì biết trước cốt truyện, chỉ mong giữ được mạng. Còn Dịch Thính Tuyết mới là tiểu thư dòng dõi thế gia thực thụ, thông minh chính trực, kiên cường bất khuất. Tiếc rằng càng cứng rắn thì càng dễ gãy, cuối cùng chết rất thảm. Dịch Thính Tuyết chau mày: "Đừng hoảng. Có ta hai người cùng nghĩ cách, nhất định có thể thoát khỏi nơi này." Úc Khanh bị nàng ấy lay động. Trong nguyên tác, Dịch Thính Tuyết đơn độc không ai giúp, lại còn bị các cơ thiếp phản diện liên lụy mới bị Kiến Ninh vương bắt về. Bây giờ bọn cơ thiếp biết nàng thân thiết với Dịch Thính Tuyết nên không dám đến trêu chọc nữa. Trên đường chạy trốn hai người còn có thể giúp đỡ lẫn nhau, lỡ đâu thật sự thành công thì sao? Nghĩ đến Lâm Uyên vẫn đang chờ mình, trong lòng Úc Khanh bỗng sáng lên một tia hy vọng. Trưa hôm sau, Úc Khanh dặn thị tỳ rằng nàng sang chỗ Dịch Thính Tuyết uống rượu. Nếu say sẽ ngủ lại, dặn không ai được quấy rầy. Thị tỳ nọ tuy nghi hoặc, song cũng chẳng dám nói gì thêm. Sau đó hai người thay y phục thị tỳ mà Dịch Thính Tuyết lén lấy được, cải trang rồi lặng lẽ rời khỏi hậu viện. Kiến Ninh vương rút lui khỏi Bồ Châu quá vội vàng, không mang theo nhiều thị tỳ, người trong viện phần lớn đều mới được tuyển, nhờ vậy hai người dễ dàng ra đến điểm hẹn. Chu Diệp thấy Úc Khanh còn dẫn theo một người nữa, vốn định từ chối nhưng Úc Khanh nước mắt lưng tròng cầu xin, nói rằng ra khỏi thành sẽ để Dịch Thính Tuyết xuống xe. Y nghĩ ngợi một chút rồi để họ mau chóng trốn vào. Hai người mỗi người chui vào một rương hàng đầy vải vóc, lờ mờ cảm thấy thị vệ khiêng rương còn oán than trong đó nặng gì ghê gớm. Chu Diệp dúi ít bạc, nói rằng mình lén mua một mẻ rượu ngon ở đây định mang về mừng thọ cha. Thời buổi này muốn buôn số lượng lớn muối, sắt, rượu đều cần có công văn của quan phủ, nhưng bọn thị vệ đã nhận hối lộ thì chẳng hỏi han gì thêm. Xe ngựa rời khỏi phủ, âm thanh náo nhiệt dần lùi xa, rất nhanh đi qua khâu kiểm tra của cửa thành. Úc Khanh không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi đến thế, trong lòng cũng dâng lên chút cảm kích với Chu Diệp. Nàng ngồi xổm trong rương tối om, đầu đè nặng bởi lớp vải chồng chất. Đang dần dần thấy ngột ngạt buồn ngủ, song rất nhanh tiếng vó ngựa và tiếng binh khí chấn động từ xa khiến nàng giật mình tỉnh lại. "Xảy ra chuyện gì vậy?" Úc Khanh gõ vào thành rương. Giọng Chu Diệp hốt hoảng truyền đến: "Thái tử điện hạ tấn công thành rồi! Chúng ta phải vào thành trước!"