Chương 18: Bị bắt

Quân Có Bệnh, Bệnh Tại Khanh

Bách Niên Cô Xuân 25-08-2025 07:04:02

Trạm dịch chỉ nhận chuyển công văn và thư tín riêng của quan lại, người có thể ra vào trạm ngoài quan sai thì chỉ còn nô tỳ trong phủ. Úc Khanh theo đúng lời đã chuẩn bị sẵn, từng câu từng chữ cung kính đáp lại. Nói xong, viên dịch bỗng nhiên ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào mặt nàng như đang cân nhắc điều gì đó. Úc Khanh bị nhìn đến rợn cả da gà, nhưng viên dịch lại không biểu lộ chút cảm xúc nào, rủ mắt xuống, làm ra vẻ chí công vô tư, vén tấm màn trúc dẫn vào hậu đường: "Ta cần xác minh nơi gửi thư, mất chừng một nén nhang, mời nương tử vào hậu đường dùng chén trà." Úc Khanh đáp lời, đến ngồi xuống bên bàn trong hậu đường. Chẳng mấy chốc có một nữ tì mang trà lên, nàng uống một ngụm, chỉ thấy trời đất nghiêng đảo, lập tức ngã xuống bàn bất tỉnh, chén trà rơi xuống đất vỡ tan tành. ... Chẳng rõ qua bao lâu, Úc Khanh bị đánh thức bởi sự xóc nảy của xe ngựa. Mắt nàng bị bịt kín bằng vải đen, hai tay bị trói ngược ra sau, muốn há miệng kêu cứu lại phát hiện miệng bị nhét chặt, chỉ phát ra được tiếng "ư ư" mơ hồ. Toàn thân nàng đau nhức như bị nghiền nát, như thể khớp xương rời rạc cả ra. Phía trước liên tục vang lên tiếng roi ngựa quất, ngoài ra chỉ có tiếng chim hót trên núi, chẳng rõ đã bị đưa tới nơi nào. Úc Khanh gập hai đầu gối lại, đạp mạnh ba cái vào thành xe, cả cỗ xe ngựa chấn động. Người đánh xe phía trước phát hiện nàng đã tỉnh, vén rèm bước vào, một tay giật phăng mảnh vải nhét trong miệng nàng. Úc Khanh thở dốc từng hơi, trở mình ngẩng đầu chất vấn: "Ta với các người không thù không oán! Vì sao bắt ta?" Người kia nhàn nhạt đáp: "Nương tử, tại hạ cũng chỉ làm theo lệnh." Một cảm giác bất an mãnh liệt siết chặt tim nàng, Úc Khanh nghe thấy chính giọng mình run lên: "Lệnh của ai..." "Lệnh của vương thượng." Từng chữ như có chùy nện xuống, khiến nàng lập tức rơi vào địa ngục lửa cháy, vực thẳm không đáy. "Nương tử, vương thượng đã tìm người suốt một năm nay rồi." Lồng ngực Úc Khanh đau tức như bị đè nén, ngay cả hít thở cũng khó khăn, như thể muốn nghẹt thở trong xe ngựa. Nàng nhớ tới cái quán ngoài thành Tùy Châu, mấy thực khách nói rằng vị thứ sử Tùy Châu kia tháng trước đã giương cờ theo Kiến Ninh vương. Bởi thế viên dịch trong trạm dịch nhận ra nàng. "Thả ta ra!" Úc Khanh lớn tiếng: "Thả ta ra!" Người kia không trả lời, một lúc sau mới nói: "Nương tử, tại hạ cũng chỉ làm theo lệnh." Úc Khanh không nhịn được phá lên cười, mà giờ đây đến nước mắt cũng không thể rơi. Nghĩ đến Lâm Uyên, nghĩ đến trận đại tuyết ngăn cản đàn quạ đưa tin, nghĩ đến vị quản sự đột ngột xông vào sân, nàng chỉ thấy buồn cười và đau xót. Rốt cuộc vì sao, bao nhiêu khổ sở cũng đã vượt qua được, vậy mà lại ngã ở khắc cuối cùng, cứ như thể vận mệnh bắt người hữu tình phải chia lìa. Nhưng nàng chưa từng hối hận vì đã bỏ trốn. Bị bắt trở về, cùng lắm là chịu nhục đến chết dưới tay Kiến Ninh vương. Con người ai rồi chẳng phải chết, kiếp trước chẳng phải cũng chết một lần rồi sao, chết sớm còn ít khổ hơn. Nàng chỉ lo lắng sẽ liên lụy tới Lâm Uyên. Chàng thật lòng yêu nàng, vẫn đang chờ nàng quay về trấn Bạch Sơn. Lỡ như Kiến Ninh vương lần ra Lâm Uyên, ắt sẽ truy sát đến chân trời góc bể. Úc Khanh cười rồi dần dần im bặt, quỳ rạp xuống không một tiếng động. Bên tai như còn văng vẳng lời hứa Lâm Uyên thì thầm với nàng trong đêm tối. Đợi đến khi tới Giang Đô, họ sẽ mua một căn viện nhỏ trong thành, trồng cây đào và cây lê ở hậu viện, ăn từ cuối hạ đến tận cuối thu. Dưới mái hiên hướng tây sẽ có giàn xuân đằng, buổi trưa, ánh nắng sẽ xuyên qua kẽ lá non, rọi lên án thư nơi hai người ngồi cạnh nhau. Chàng ngồi viết, còn nàng thì gối đầu bên cạnh ngắm chàng. Úc Khanh từ từ nhắm mắt lại, yên lặng tưởng tượng, tựa như hiện tại đã ở trong ngôi viện đó. Nàng không thể chết dễ dàng như vậy. Vì Lâm Uyên, nàng phải sống.