Chương 50

[Mỹ Thực] Tiệm Cơm Nhỏ Ở Nông Thôn

Tuyết Đao 06-09-2025 17:36:52

Đặt điện thoại xuống, Lâm Hương đứng dậy lên lầu. Khi đi ngang qua phòng vũ đạo, bà dừng lại trước cửa, ánh mắt nhìn vào trong. Phòng tập rộng rãi xa hoa, Chu Diễm Huỳnh mặc váy múa ba lê trắng đang nằm trên sàn, như một chú bướm còn đang say giấc trong mùa đông. Cô ta từ từ ngồi dậy, chú bướm ấy dần dần tỉnh giấc. Thân thể mềm mại từ từ giãn ra, cô ta múa theo tiếng nhạc du dương chậm rãi. Dần dần, điệu múa từ dịu dàng uyển chuyển chuyển sang mạnh mẽ rực rỡ, xoay người nhanh chóng, bật nhảy lên cao, như cánh bướm đón gió tung bay, rồi lại nhẹ nhàng hạ xuống mặt sàn. Ánh mắt Lâm Hương đầy tán thưởng, không kiềm được mà vỗ tay. "Bốp bốp." Tiếng vỗ tay vang lên. Chu Diễm Huỳnh quay đầu lại, lộ ra gương mặt trái xoan trắng nõn, đôi mắt đào hoa, môi hồng như anh đào, lông mày cong cong, da trắng như ngọc, hai má ửng hồng. Cô ta hơi thở gấp, giọng nói nhẹ như suối: "Mẹ." Lâm Hương bước lại gần: "Huỳnh Huỳnh, giờ con múa còn đẹp hơn cả cô giáo rồi." Chu Diễm Huỳnh đỏ ửng vành tai như ngọc, khẽ đáp: "Không đâu, con còn thua xa cô giáo." "Không cần khiêm tốn." Lâm Hương mỉm cười, xoa đầu Chu Diễm Huỳnh. Nhìn gương mặt trắng như ngọc của Chu Diễm Huỳnh, lòng bà chợt dâng lên một trận hụt hẫng. Đứa bé này mới đúng là con gái bà nên có. Nhưng lại không phải con gái ruột của bà. Trong đầu hiện lên gương mặt của cha mẹ ruột Chu Diễm Huỳnh. Lâm Hương khẽ mím môi. Người như họ, làm sao có thể sinh ra một đứa con ưu tú đến thế? Ổn định lại cảm xúc, bà nói: "Huỳnh Huỳnh, con tiếp tục luyện đi, mẹ không quấy rầy nữa." "Vâng." Sau khi Lâm Hương rời khỏi. Chu Diễm Huỳnh tiếp tục luyện tập. Khóe mắt cô ta chạm đến khung cửa sổ được khảm trân châu, bất chợt cô ta nghĩ đến Viên Như Châu. Gương mặt Viên Như Châu hiện lên trong đầu, động tác múa liền dừng lại. Chu Diễm Huỳnh nhìn chăm chú viên trân châu đang lấp lánh, cô ta khẽ cúi đầu đầy trầm lặng. Chú bướm từng tung cánh bay giữa gió, dường như bị gió cuốn ngã xuống, cánh rách nát, cả người đầy vết thương, thoi thóp nằm lại nơi đất lạnh. Cô ta ngồi dựa vào tường, co người lại. Thật lâu sau, một tiếng thở dài trầm thấp vang lên từ ngực ra tới. Viên Như Châu đang bận rộn trong bếp, bất chợt thấy một con bướm bay lạc vào đậu trên cửa sổ. Con bướm hơi thở thoi thóp, dường như bị thương. Cô ghé sát lại nhìn cẩn thận. Cánh con bướm hơi run rẩy, một bên cánh xinh đẹp đã bị rách quá nửa. Nếu là chó mèo nhỏ hay con vật khác bị thương, cô có lẽ còn cứu trị một chút, nhưng với một con bướm thì biết trị sao bây giờ? Viên Như Châu hơi suy tư, xoay người lấy ra hai cái dĩa nhỏ. Một cái dĩa, cô để vài giọt mật ong. Cái kia thì đổ vào ít nước. Sau đó, cô mang nước và mật ong đặt trước mặt con bướm. Cô đã tận lực. Con bướm có sống nổi hay không, đành phải tùy vào số trời. Lúc này, giọng Ngô Quế Phương bất ngờ vang lên: "Châu Châu, Trường Quý đã trở lại." "Đã mua điều hòa về rồi ạ?" "Mua rồi đó." "Vậy lắp luôn đi ạ." Sáng sớm hôm sau, Tiểu Hạ và Tiểu Thu chạy như bay đến tiệm cơm. Bước vào tiệm, hai đứa lập tức ngẩng đầu lên nhìn cái điều hòa mới được lắp trên trần. Viên Như Châu liếc nhìn vẻ mặt đang háo hức chờ mong của hai đứa, cong môi bật điều hòa. Điều hòa vừa bật, luồng gió mát lạnh lập tức tràn ra khắp tiệm. Chỉ trong chốc lát, cả tiệm cơm trở nên mát lạnh dễ chịu. Tiểu Hạ hưng phấn reo lên: "Thật mát mẻ!" Tiểu Thu vỗ tay béo múp: "Mát mẻ! Mát hơn quạt luôn!" Ngô Quế Phương cũng cảm nhận được không khí mát lạnh thoải mái, bà không khỏi than thở: "Đúng là điều hòa có khác, mát hơn quạt nhiều." Khách tới ăn cơm cũng phát hiện trong tiệm đã lắp điều hòa, không khỏi lên tiếng: "Cuối cùng cũng có điều hòa rồi." "Đúng vậy, mấy lần trước đến ăn nóng muốn chết, ăn xong người đầy mồ hôi. Giờ thì tốt rồi, cuối cùng cũng có điều hòa." "Thời tiết nóng thế này mà không lắp điều hòa, nếu không phải mê món cơm chiên ở đây, tôi cũng không muốn tới." "Ai mà chẳng vậy." Trời thì nóng như đổ lửa, mà tiệm cơm không có điều hòa. Nếu không phải tiệm cơm Như Châu ăn ngon, mọi người đâu chịu cực chạy tới mỗi ngày. Còn không phải bởi vì tiệm cơm ăn quá ngon. Trên quốc lộ dẫn vào thôn Thanh Hà, một chiếc xe buýt đang chạy với tốc độ đều và nhanh. Trên xe, Lý Quân và đồng nghiệp vẻ mặt chờ mong mà nhìn ra con đường phía trước, như thể không chờ được nữa. Trái lại, mấy người khác trên xe thì trông uể oải, tâm trạng cũng chẳng tốt đẹp gì. Đây đều là nhân viên trong cùng một công ty, bọn họ thuê xe đến thẳng tiệm cơm nhỏ ở thôn Thanh Hà để ăn cơm. Xe xóc nảy một chút, có người ôm mông xuýt xoa lầu bầu: "Trời đất, cái đường này tệ quá, sao không sửa lại cho đàng hoàng!" "Đường thì quanh co khúc khuỷu, gập ghềnh lồi lõm... Lắc đến tôi muốn choáng váng đầu luôn." "Tôi chưa từng thấy quốc lộ nào tệ như vậy..." "Chạy xa cả khúc, chịu cực như vậy, để đến cái tiệm cơm ở thôn nghèo ăn cơm. Tôi đây đã tạo ra cái nghiệp chướng gì!" "Sớm biết vậy, nói với sếp không đi rồi." "Sớm biết thì tôi nói mình bị bệnh, không đi nổi cho xong..." Đám nhân viên thì thầm nói nhỏ với nhau, ai nấy đều không vui vẻ gì. Một đường xóc nảy, cuối cùng cũng dừng lại dưới gốc cây hòe già. "Đến rồi hả? Trời ơi, cuối cùng cũng đến!" "Cuối cùng cũng tới nơi." "Cuối cùng không phải chịu thêm cảnh bị hành xác trên xe." Đám nhân viên thở phào một hơi nhẹ nhõm. Nhưng hơi thở còn chưa kịp dứt thì nhìn thấy tiệm cơm nhỏ trước mắt, suýt nữa bị nghẹn ngược trở vào. Tiệm cơm trước mặt, không biết được xây từ năm nào, vách tường loang lổ cũ kỹ đến thảm thương, vừa nhìn thôi đã thấy trước mặt tối sầm. "Đây thật là tiệm cơm sao?" "Chẳng lẽ là cái nhà hoang nào bị bỏ không?" "Lúc biết tiệm cơm nằm ở thôn Thanh Hà, tôi đã đoán chắc cũng chẳng ra gì. Nhưng không ngờ nó còn tệ hơn trong tưởng tượng nhiều..." "Nhìn mà muốn khóc." "Sếp đúng là tuyệt thật đấy, lại còn mời nhân viên tới một nơi như vậy ăn cơm, đúng là trên đời có một không hai." "Năm nay chắc sếp phát rồ, ngoài sếp chúng ta ra chắc không ai nghĩ ra được như vậy!" Đám nhân viên đứng trước cửa tiệm cơm, hai mặt nhìn nhau. Còn Lý Quân và đồng nghiệp ngồi cạnh thì ngược lại, vui vẻ hớn hở, phấn chấn dẫn đầu bước vào trong. "Thôi kệ đi, vào thôi, ăn sớm còn về sớm." Có người lẩm bẩm rồi bước vào. "Vào đi thôi." Thế là từng người một, lục tục nối đuôi nhau bước vào tiệm cơm.