Ớt xanh và cà rốt bám lấy những hạt gạo mềm dẻo, vừa vào miệng thì thứ đầu tiên cảm nhận được là vị cay đặc trưng của ớt xanh. Có lẽ là vì lửa khi xào được canh rất chuẩn nên ớt vẫn giữ được độ giòn rụm, nhai răng rắc răng rắc, vị cay tê hăng lan ra khắp miệng, cay một cách sảng khoái, cay mà đã miệng.
Ngay khi vị giác bắt đầu thấy cay hơi gắt, thì hương thơm dịu nhẹ từ cà rốt và cơm nóng kịp thời lấn át, làm dịu cái cay, xoa dịu đầu lưỡi, khiến vị cay trở nên vừa phải, hài hòa đến lạ.
Vị cay sảng khoái mà không hề gắt cổ, vừa ăn một miếng, mùi cay nồng nhưng lại dễ chịu thanh mát, như lan thẳng đến từng ngóc ngách trong người, khiến cả năm giác quan đều như bừng tỉnh.
Vương Chí và Triệu Tiểu Cương hỏi:
"Sao rồi? Ngon không?"
Lý Quân đang tắc cơm, suýt nữa thì nghẹn. Anh ta vỗ vỗ ngực, nói:
"Ngon, ngon lắm!"
Nghe vậy, Vương Chí và Triệu Tiểu Cương cũng vội múc mỗi người một muỗng. Vừa ăn xong, cả hai đều không tiếc lời khen ngợi.
"Vừa thơm vừa cay, không có mùi bột ngọt giả tạo, ăn đã thiệt!"
"Cái món cơm chiên ớt xanh này đúng là khai vị cực mạnh luôn!"
Không chút do dự, Vương Chí và Triệu Tiểu Cương cũng gọi mỗi người một phần cơm chiên ớt xanh. Món này cay kiểu sảng khoái, càng ăn càng thơm, càng ăn càng ghiền. Lý Quân ăn đến mức đôi mắt lim dim lại thành một vệt chỉ mảnh.
Chợt như sực nhớ ra gì đó, anh ta móc điện thoại ra, gọi ngay một cú điện thoại:
"Mẹ! Mẹ mau tới thôn Thanh Hà ăn cơm chiên ớt xanh! Mẹ không phải thích ăn cay lắm sao!"
Mẹ Lý: "Cái gì?"
"Thôn Thanh Hà có một tiệm cơm, tay nghề của bà chủ siêu đỉnh! Làm món ớt xanh xào ngon cực kỳ! Mẹ tới ăn ngay đi!"
Mẹ Lý: "Thôn Thanh Hà? Mở tiệm cơm ở cái nơi hẻo lánh đó à?"
"Đúng rồi! Mẹ đừng thấy người ta mở tiệm ở chỗ hoang vu mà coi thường. Hương vị ngon hơn mấy khách sạn lớn trên trấn gấp mười lần... Không, phải nói là cả trăm lần!"
Mẹ Lý bán tín bán nghi:
"Thật không đấy?"
"Con lừa mẹ làm gì? Mẹ tới ăn thử đi, đảm bảo mê luôn!"
"Không đi đâu, chạy xe lên đó mất bốn năm chục phút, đường quốc lộ bên đó mà còn là đường đất, xóc lên xóc xuống, lần trước ngồi xe qua mà ê hết cả người."
"Nhưng tiệm này ngon thiệt mà mẹ! Mẹ không đi là thiệt thòi đó!"
"Nếu thật sự ngon, vậy thì con đóng gói một phần mang về cho mẹ ăn là được chứ gì."
"Đóng gói về thì nguội mất rồi, hâm lại ăn không còn ngon như vừa mới ra chảo đâu. Phải ăn nóng mới ngon nhất."
Mẹ Lý tỏ vẻ không quan tâm:
"Thôi kệ, có thể ngon cỡ nào chứ? Dù sao cũng chỉ là món cơm chiên ớt xanh thôi mà, đáng gì để phải tự lặn lội đến ăn."
"Mẹ à..."
"Rồi rồi, mẹ còn có việc, cúp máy đây."
Tút một tiếng, điện thoại bị cúp ngang.