Phần cơm chiên ớt xanh này anh ta mang về cho mẹ Lý ăn. Hôm qua sau khi ăn ở tiệm cơm Như Châu, anh mua thêm một hộp mang về cho mẹ Lý nếm thử. Ai ngờ mẹ anh lại đi thành phố chơi với mấy bà bạn, chiều nay mới về.
Mẹ Lý chưa về, mà cơm thì cứ nằm đó khiến anh ta phát thèm. Nuốt tiếp nước miếng. Lý Quân nhắn tin cho mẹ Lý:
Lý Quân: [Mẹ, mẹ chừng nào về tới nhà?]
Mẹ Lý: [Về liền đây, con giục mấy lần rồi, gấp cái gì mà gấp. ]
Lý Quân: [Mẹ mà không về sớm, con ăn luôn hộp cơm chiên này đó!]
Mẹ Lý: [Ăn thì ăn thôi!]
Lý Quân: [Con ăn rồi là mẹ sẽ tiếc lắm đấy!]
Mẹ Lý: [Chỉ là hộp cơm chiên ớt xanh thôi mà, có gì đâu. À quên, chút nữa tới thị trấn, mẹ ghé làm móng rồi mới về. ]
Lý Quân: [Còn làm móng gì nữa trời? Mẹ đừng có lề mề, cơm chiên để lâu nguội không ngon nữa đâu, nhanh trở về ăn!]
Mẹ Lý: [Làm xong rồi nói, ngồi xe nghịch điện thoại lắc quá, khỏi nhắn nữa nha. ]
Lý Quân cắn môi nhìn hộp cơm chiên. Anh ta hừ nhẹ một tiếng, xách hộp cơm đi vào bếp.
Bật bếp, cho cơm vào chảo hâm nóng.
Hơn hai tiếng sau, mẹ Lý Quân về tới nhà.
"Con trai, mẹ về rồi!" Bà vừa nói vừa duỗi tay đến trước mặt Lý Quân:
"Xem nè, móng mẹ mới làm đó, đẹp không?"
Lý Quân liếc sơ qua bộ móng lấp lánh: "Ừ, cũng được đó."
Mẹ Lý ngắm nghía móng tay nửa ngày, đột nhiên sực nhớ ra:
"À, phần cơm chiên ớt xanh con nói đâu rồi?"
"Con chờ hoài mẹ không về, con ăn một ít rồi, còn có chút xíu thôi."
Bà nhún vai, không để tâm. Quay người đi thẳng xuống bếp:
"Vừa hay đang đói, ăn tạm chút vậy."
Trong hộp còn khoảng một phần ba. Bà cho vào chảo hâm lại, cơm chiên vừa chạm chảo là hương thơm đã lập tức bốc lên ngào ngạt.
Mùi cay nồng hăng hắc xộc thẳng lên mũi, đúng cay mà bà thích. Bà hơi nhướng mày:
"Ngửi cũng thơm đấy."
Cơm vừa nóng là bà múc một muỗng nếm thử. Cà rốt giòn giòn, ớt xanh tươi ngọt, hạt cơm dẻo mềm mà săn chắc. Vị cay đậm đà bùng lên trong miệng, thơm mà không bị ngấy, như từng viên pháo nhỏ nổ tung trên đầu lưỡi, khiến cả khoang miệng như bừng tỉnh. Trong nháy mắt đầu óc bà như trống rỗng.
Hai chữ duy nhất còn đọng lại: "Ngon quá!"
Mắt tròn xoe nhìn chằm chằm vào dĩa cơm chiên ớt xanh.
Ngay lúc ấy, bên tai vang lên giọng nói chậm rãi của Lý Quân:
"Mẹ, sao rồi, có ngon không?"
Bà lập tức hoàn hồn, vội vàng hỏi:
"Cái món này là do tiệm hẻo lánh gì đó con nói, làm ra hả?"
"Dạ đúng, tiệm cơm nhỏ đó đấy."
"Sao mà..." Mẹ Lý vẫn chưa thể tin nổi.
Lý Quân khoanh tay, nhướn mày: "Sao lại ngon như vậy đúng không?"
Mẹ Lý gật gật đầu.
"Mẹ thấy chưa, mẹ cũng giống như con thôi, nghe nói là tiệm cơm miền núi là có thành kiến, nghĩ chỗ quê mùa thì làm sao ngon được. Nhưng mà mẹ à, núi sâu cũng có thể ra phượng hoàng, nơi hẻo lánh cũng cất giấu nhân tài đó nha." Lý Quân chậc lưỡi một cái rồi tiếc rẻ:
"Cơm vừa chiên xong ăn còn ngon hơn nữa đó."
Vừa dứt lời, lỗ tai đã bị nhéo một cái rõ đau.
"Mẹ làm gì kỳ vậy?"
Bà trợn mắt, tay vẫn véo:
"Con để lại cho mẹ có chút xíu thế này? Cái này ăn được mấy muỗng? Con đúng là đồ bất hiếu mà!"
Lý Quân: "..."
Lúc trước là ai nói: "Ăn luôn đi cũng được?"