Chương 35

[Mỹ Thực] Tiệm Cơm Nhỏ Ở Nông Thôn

Tuyết Đao 06-09-2025 17:36:13

Tiểu Hổ khuất dần bóng dáng, như một giọt mực rơi vào làn nước trong, dần dần tan ra. Viên Như Châu thu hồi ánh mắt, mỉm cười quay sang nói với ông Lý: "Ông Lý, chờ sau này tiệm cơm càng lúc càng đông khách, ông có thể dựng một cái sạp nhỏ bên cạnh bán thêm chút đồ." Ông Lý như đang suy nghĩ gì đó. Ông nghĩ tay nghề của Viên Như Châu tốt như vậy, sau này người tới ăn chắc chắn còn đông hơn nữa. Nếu ông bày cái sạp nhỏ ngay bên tiệm cơm thì... Thấy ông trầm ngâm suy nghĩ, Viên Như Châu chỉ mỉm cười, sau đó đem ghế dọn vào trong tiệm. Buổi tối 8 giờ, tiệm cơm đúng giờ đóng cửa. Ngô Quế Phương lo dọn dẹp quét tước. Lý Trường Quý sau khi xong việc đồng ruộng cũng ghé sang phụ một tay. Ngô Quế Phương trong giọng nói mang theo hưng phấn: "Hôm nay còn đông hơn hôm qua nữa đó!" Lý Trường Quý nhếch miệng cười, nơi khóe mắt như nở ra hai bông hoa cúc tươi rói: "Châu Châu nấu ăn ngon như vậy, về sau khẳng định buôn bán ngày càng tốt. Không cần lo lắng, kiểu gì cũng sẽ có khách." Trong bếp, Viên Như Châu đã tan ca liền nhanh tay cắt đậu hũ. Những lát đậu hũ mỏng hơn cả sợi tóc đang dần hiện hình trên thớt. Cô đánh giá đậu hủ, vừa lòng gật đầu. Sau đó tiếp tục cắt đậu hũ, luyện kỹ năng dao thêm bốn mươi phút nữa. Lát sau, cô lấy đậu hũ sợi nấu cùng mì làm mấy tô mì nước, rồi hướng ra ngoài kêu lớn: "Dì Ngô, chú ơi, đến ăn bữa khuya." Ăn xong mì trở về nhà, Viên Như Châu sớm đi vào giấc ngủ. Hôm sau dậy đúng giờ như thường lệ. Buổi sáng chạy bộ trên con đường nhỏ trong thôn, cô bắt gặp Tiểu Hổ và ông Lý đang cõng sọt. Viên Như Châu dừng lại chào: "Ông Lý, Tiểu Hổ, chào buổi sáng ạ!" Ông Lý nhìn thấy cô đáp lại: "À, chào buổi sáng!" Thấy trong sọt Tiểu Hổ có mấy quả đào rừng, Viên Như Châu hỏi: "Sớm như vậy hai người lên núi hái đào hả?" Tiểu Hổ gật đầu: "Dạ!" Ông Lý cười ha hả: "Trên núi chẳng còn bao nhiêu đào rừng, bọn ông hái gần hết rồi." Nói rồi ông lấy mấy quả đào từ trong sọt ra: "Như Châu, lấy mấy quả đào ăn đi." Viên Như Châu lắc đầu: "Ông để đem đi bán, con không lấy đâu." Ông Lý chẳng thèm nghe, cứ nhét vào tay cô: "Tính đem đi bán thiệt, nhưng thiếu vài quả cũng đâu có sao." Không từ chối được, Viên Như Châu bèn nhận lấy quả đào: "Vậy thì cháu không khách sáo nữa nhé." Nhận lấy mấy quả đào, cô chào rồi tiếp tục chạy bộ. Tiểu Hổ và Ông Lý thì đi về nhà. Về tới nhà, Tiểu Hổ chẳng nghỉ ngơi, lại trèo lên cây hái tiếp mận. Trong sân có hai cây mận, phần lớn đã chín, có thể ăn được rồi. Ở nông thôn, mận mọc đầy ra đấy, chẳng đáng bao nhiêu tiền. Một cân chỉ vài hào, mà trong thôn cũng khó bán. Nếu muốn đem xuống thị trấn bán thì phải bắt xe, vừa mất tiền xe vừa tốn thời gian, chưa chắc đã bán được, thật sự là không đáng. Cho nên nếu có thể bán luôn trong thôn thì không tốn công, khỏi phí tiền xe mà còn kiếm thêm ít tiền. Ông Lý định mang mận từ hai cây trong sân nhà ra bày bán bên cạnh tiệm cơm của Như Châu, xem thử có kiếm được đồng nào không.