Trong đầu vừa nghĩ đến hương vị tía tô cuốn ba chỉ nướng da giòn, đầu lưỡi Viên Như Châu đã bắt đầu tiết nước bọt. Cô nuốt xuống, trong lòng cân nhắc lúc nào đi mua cái lò nướng.
Ngủ một giấc no nê tỉnh lại, Viên Như Châu quàng khăn lên đi chạy bộ.
Khoảng thời gian này ngày nào cũng rèn luyện, hiệu quả thấy rõ, người gầy đi được một chút, thân thể cũng săn chắc hơn. Ít nhất giờ không còn như trước, chỉ đi qua một đoạn dốc ngắn là đã thở hổn hển.
"Như Châu, lại chạy bộ hả con?"
Ngoài ruộng, người trong thôn dậy sớm ai cũng vui vẻ chào hỏi Viên Như Châu.
"Nghe nói hôm qua tiệm cơm đông khách lắm hả?"
"Nghe nói toàn người ngoài thôn kéo tới ăn đó!"
"Buôn bán ngày càng tốt, đây là chuyện tốt."
"Chúc mừng nha!"
Viên Như Châu vừa cười vừa đáp lại từng người, tiếp tục chạy bộ. Chạy xong quay về, chân dẫm tới bên bờ suối cạnh hàng rào tre. Dòng nước mát rượi vỗ nhẹ lên mu bàn chân, cô chậm rãi điều chỉnh hơi thở, mắt nhìn về phía trước.
Trước mặt là dòng suối róc rách, bụi tre xanh nghiêng nghiêng bóng đổ, vườn chuối lẫn luống rau xanh rì. Tất cả tạo thành một khung cảnh yên bình đậm chất quê nhà.
Ngắm một lát cảnh sân vườn buổi sáng. Viên Như Châu khẽ đong đưa chân dưới suối, rồi mới đi vào sân.
Trong sân, Lý Trường Quý đang quét rác, Ngô Quế Phương thì băm cỏ cho heo.
"Châu Châu, con chạy bộ về rồi à?" Lý Trường Quý ngẩng đầu hỏi.
"Dạ." Viên Như Châu uống một ngụm trà nguội, vào bếp chuẩn bị bữa sáng.
Nước trong nồi sôi lên, rắc một chút muối, rồi thả những chiếc lá tía tô đã rửa sạch vào trụng sơ.
Tiếp theo vớt tía tô ra, dội nước lạnh cho nguội. Khi lá đã ráo và sạch, cô bắt đầu làm nước chấm.
Nước tương, mắm cá, rượu nấu ăn và đường trắng được cho hết vào một chiếc nồi nhỏ, thêm chút nước rồi bắt đầu đun nhỏ lửa.
Vừa quậy đều nước sốt, Viên Như Châu vừa lẩm bẩm: "Nếu mà có rượu mơ thì tốt quá, cho thêm vào sẽ thơm và ngon hơn."
Mười phút trôi qua, nước sốt đã sánh lại vừa đủ. Viên Như Châu múc ra tô rồi cho thêm đường, ớt bột tỏi băm, cà rốt sợi cùng với hành tây băm, hành lá thái nhỏ và ớt đỏ thái nhuyễn. Vậy là xong nước chấm.
Cô lấy từng chiếc lá tía tô đã trụng, rưới nước chấm lên trên.
Lá tía tô xanh tím thẫm, loang loáng nước sốt đỏ óng ánh. Vị mát lạnh đặc trưng của lá tía tô hòa cùng hương cay ngòn ngọt của nước chấm, chỉ lát sau đã dậy mùi thơm.
Ngửi mùi thôi mà Viên Như Châu đã không nhịn được nuốt nước bọt mấy lần.
Cô bưng dĩa tía tô chấm sốt đặt lên bàn:
"Món này là cách làm của người Hàn, ăn kèm cơm ngon lắm."
Cô gắp một miếng tía tô, đặt lên chén cơm, rồi kẹp cả tía tô lẫn cơm đưa vào miệng.
Vị thơm nồng của lá tía tô xen lẫn cay nhẹ và chút ngọt, mát lạnh bao trọn lấy miếng cơm mềm dẻo. Một miếng thôi mà thấy ngon miệng hẳn lên, ngon cực kỳ.
Khóe mắt Viên Như Châu cong lên, vui vẻ nói:
"Ngon lắm! Mọi người nếm thử đi!"
Bọn họ đều bắt chước cách ăn của cô, dùng lá tía tô đã gói cơm lại, cho vào miệng ăn cùng.
Tía tô mát lạnh, cơm mềm thơm, vị cay của ớt đỏ cùng với mùi hành tươi và vị ngọt thanh của cà rốt... đủ loại hương vị cứ thế tan ra trên đầu lưỡi, mạnh mẽ đánh thức vị giác, khiến người ta không nhịn được mà ăn mãi không thôi.
"Ngon quá đi!" Mắt Tiểu Hạ sáng rực như bóng đèn bật điện. Ăn một mạch đã sạch một phần cơm lớn.
Viên Như Châu gắp cho cậu bé một miếng tía tô: "Sắp vào hè rồi, ăn nhiều tía tô một chút để phòng nóng bức."
Tiểu Thu tròn mắt: "Tía tô có thể phòng nóng sao ạ?"
"Đúng vậy, tía tô giúp giải cảm, hỗ trợ tiêu hóa, mùa hè ăn nhiều một chút rất tốt cho cơ thể."
Viên Như Châu vừa ăn một miếng cơm gói tía tô, vừa thầm nghĩ trong lòng: "Tía tô không chỉ ngon mà còn rất tốt cho sức khỏe, ngay cả cái tên cũng rất hay. Tên cổ của tía tô cũng dễ nghe, người xưa gọi tía tô là thấm thoát."
Cô là sau khi xuyên tới cổ đại mới biết được, tía tô thời xưa được gọi là thấm thoát. Còn tại sao lại gọi như vậy thì sư phụ của cô từng nói, gọi là thấm thoát là bởi người ta dùng quá trình tía tô lớn lên rồi héo úa để ví như thời gian trôi qua. Vì thế mới gọi nó là thấm thoát.
"Châu Châu, ngẩn người gì đấy, mau ăn cơm đi."
Tiếng của Ngô Quế Phương kéo Viên Như Châu quay về thực tại, cô hắng giọng rồi tiếp tục ăn cơm.
Ăn sáng xong, Viên Như Châu đi về phía tiệm cơm, Ngô Quế Phương cũng đi theo.