Chương 39

[Mỹ Thực] Tiệm Cơm Nhỏ Ở Nông Thôn

Tuyết Đao 06-09-2025 17:36:23

"Hả?" Lý Trường Quý sửng sốt. "Hôm nay buổi sáng không mở cửa, trên cửa tiệm còn treo biển mà? Trên biển ghi rõ là sáng nay nghỉ bán." Lý Trường Quý vừa dập điện thoại, Viên Như Châu đã hỏi ngay: "Có chuyện gì vậy chú?" "Ông Lưu gọi. Ông ấy từ ruộng trở về, thấy trước tiệm cơm đứng một đám người mà tiệm lại đóng cửa, nên gọi hỏi xem có chuyện gì. Ông Lưu nói những người đó đứng chờ ăn cơm, thắc mắc sao tiệm lại không mở cửa." "Vậy hả?" Viên Như Châu gật đầu: "Vậy mình ăn cơm nhanh rồi ra tiệm luôn đi." Ăn xong, Viên Như Châu và Ngô Quế Phương với hai đứa nhỏ cùng ra tiệm, còn Lý Trường Quý thì xách rựa lên núi đốn củi. Lúc này, trước tiệm cơm Như Châu, mấy vị khách đói bụng đang đứng chờ. Có người lại gần Tiểu Hổ với ông Lý, định mua chút mận ăn đỡ. "Ông ơi, mận bao nhiêu một ký, cân cho cháu đi." "Được." Ông Lý cười, lấy túi nylon ra. Vị khách vừa ăn mận vừa nói với bạn: "Đói quá trời, trước ăn tạm mấy quả mận lót dạ." Người bạn vừa nhả hột mận ra vừa than: "Đi từ xa tới đây, cả đi cả về cũng gần hai tiếng. Tiệm cơm này có thật ngon như anh nói không đó?" "Đừng thấy tiệm nhỏ mà coi thường, ngon hơn mấy khách sạn lớn trên trấn nhiều. Đợi lát nữa ăn thử sẽ biết. Giờ này rồi còn chưa mở cửa bán nữa? Kìa, bà chủ tới kìa!" "Bà chủ, cô xem giờ nào rồi, tôi đói đến sờ bụng thấy xương luôn rồi." Viên Như Châu cười cười: "Vậy thì mau vào đi thôi." Cửa vừa mở ra, khách lập tức nối đuôi nhau đi vào. Chẳng mấy chốc tám cái bàn nhỏ đã ngồi kín người. Thấy cảnh đó, miệng Ngô Quế Phương cười đến tới mang tai. "Phục vụ ơi, cho xin thêm nước!" "Dạ có liền!" Ngô Quế Phương vội vàng đáp. Bên ngoài còn có thêm khách tới, nhưng do chưa có chỗ trống nên phải đứng chờ. Có người nhìn cảnh xếp hàng mà than: "Tiệm cơm làm ăn ngày càng tốt, hôm nay mà còn phải xếp hàng, lúc trước đâu có phải chờ." Người khác tiếp lời: "Tay nghề của chủ tiệm tốt vậy, khách ngày càng đông cũng phải. Chờ về sau người tới ăn cơm ngày càng đông, khẳng định còn khó giành được chỗ nữa." Trong tiệm, có khách coi thực đơn rồi hỏi: "Bà chủ, vẫn chỉ có mấy món cơm chiên thôi hả? Ngon thì ngon thiệt đó, nhưng mà có món nào khác nữa không?" Ngô Quế Phương lắc đầu: "Hiện tại chưa có món nào khác đâu." "Vậy thôi, cho tôi một phần cơm chiên dưa leo đi." Khi bưng món ra bếp, Ngô Quế Phương nói với Viên Như Châu: "Châu Châu, có khách hỏi ngoài cơm chiên ra còn món nào khác không? Họ muốn có đồ ăn kèm với cơm chiên." Viên Như Châu đáp: "Con cũng đang tính, hai bữa nữa sẽ làm thêm món mới." "Món gì vậy?" "Để con nghĩ kỹ đã." Chiều tối, sau khi đóng cửa tiệm. Tiểu Thu tung tăng kéo tay Viên Như Châu vừa đi vừa hát. Về đến sân nhỏ, vừa mở cổng tre, Tiểu Thu bỗng kêu to: "Đom đóm kìa!" Trong vườn rau được rào tre vây quanh, vài con đom đóm lấp lánh bay lượn giữa những trái cà tím tròn bóng dưới ánh trăng. Tiểu Thu chạy lại bắt đom đóm. Viên Như Châu liếc nhìn những trái cà tím đã chín căng mọng. Trong mắt cô ánh lên một tia sáng, ý tưởng món mới đã thành hình. Ngô Quế Phương đang ngủ mơ mơ màng màng, phảng phất nghe tiếng gì đó vang lên. Bà dụi mắt tỉnh dậy, thấy trời cũng bắt đầu hửng sáng. Bà rời giường đi theo tiếng động. Phát hiện ra tiếng đến từ nhà bếp. Liền biết là Châu Châu đang chuẩn bị cơm sáng. Vừa vào bếp, quả nhiên thấy Viên Như Châu đang băm thịt. Viên Như Châu tay cầm hai con dao mà băm thịt, tốc độ tay mau đến cơ hồ xuất hiện tàn ảnh. "Châu Châu, con băm thịt làm gì đó?" "Dì Ngô dậy rồi hả?" Viên Như Châu giọng trong trẻo: "Con đang băm thịt để làm món cuốn chiên giòn." "Cuốn chiên giòn?" "Dạ, dì Ngô ra vườn hái giúp con mấy trái cà tím đi." Ngô Quế Phương nghe vậy liền vội vàng ra vườn hái cà tím.