Chương 36

[Mỹ Thực] Tiệm Cơm Nhỏ Ở Nông Thôn

Tuyết Đao 06-09-2025 17:36:15

Ăn sáng xong, Viên Như Châu và Ngô Quế Phương cùng nhau đi tới tiệm cơm. Vừa tới nơi, đã thấy Ông Lý và Tiểu Hổ đứng bên vệ đường ngay cạnh tiệm cơm, trước mặt đặt một cái chậu nhựa, trong chậu đựng đầy đào và mận đã rửa sạch. Ngày mau là sang tháng Sáu, nắng hè bắt đầu gay gắt, ánh mặt trời đã đổ xuống chói chang. Viên Như Châu giơ tay che nắng, vẫy tay gọi: "Ông Lý, Tiểu Hổ, nắng gắt quá. Hai người đến trước cửa tiệm cơm ngồi bán đi!" Ông Lý liếc sang khuôn mặt đỏ bừng vì nắng của Tiểu Hổ, có chút ngại ngùng nói: "Vậy lại phiền cháu rồi." "Không sao đâu ạ." Viên Như Châu liền bưng giúp cái chậu, nhanh chân đem đến chỗ có bóng mát trước cửa tiệm. "Hai người ngồi đây, chỗ này mát hơn." Gần đến trưa, khách đến tiệm cơm cũng đông dần. Một người đàn ông đầu trọc mặc áo thun trắng, vừa bước vào vừa nói với người bạn đi cùng: "Hôm nay tôi cố ý xin nghỉ nửa buổi để tới đây ăn đó. Mà nếu không ngon như lời chú nói, thì nhớ mời tôi một bữa ra trò ở khách sạn lớn trên trấn đấy." Người bạn cười: "Đảm bảo ăn ngon, hơn đứt mấy quán ở trấn luôn!" Anh đầu trọc đang định vào tiệm thì ánh mắt liếc qua chỗ bán mận cạnh cửa. Anh ta nghiêng người lại gần: "Mận nhìn ngon đó, bán sao vậy bác?" Ông Lý báo giá. Anh ta gật đầu: "Cân cho cháu hai cân ăn thử." Tiểu Hổ nhanh nhẹn lấy bao nylon, bỏ mận vào túi. Ông Lý cầm đòn cân, cân xong nói: "Có hơn hai cân chút xíu, tính tiền hai cân thôi." "Vậy cảm ơn." Người đàn ông đầu trọc đưa tiền, tiện tay lấy một quả mận bỏ vào miệng: "Vỏ giòn ruột ngọt, vị không tệ." Nói rồi bước vào tiệm cơm. Thời gian chầm chậm trôi qua, đến giữa trưa. Ông Lý lấy từ trong túi ra một chai nước và mấy cái bánh bột ngô: "Tiểu Hổ, mau ăn đi." Một chai nước với vài cái bánh bột ngô cũng coi như xong bữa trưa lót dạ. Tiểu Hổ lau vụn bánh dính quanh miệng, liếc nhìn vào bên trong tiệm cơm. Mùi đồ ăn tỏa ra thơm nức mũi, đủ các hương vị quyện lại khiến người ta thòm thèm. Cậu liếm liếm môi, rồi cúi đầu tiếp tục ăn bánh bột ngô của mình. Vừa mới ăn xong, đã có người từ trong tiệm cơm bước ra, đi thẳng về phía hai ông cháu. Một cô gái đội mũ rộng vành che nắng, cẩn thận nhìn đống mận và đào trong chậu rồi hỏi: "Mận ngọt không vậy?" "Ngọt lắm ạ." Tiểu Hổ nhanh nhảu đáp: "Chị có thể nếm thử!" Cô gái cầm một quả mận lên ăn thử: "Ừm, tươi hơn ở tiệm trái cây dưới trấn nữa." Ông Lý vội vàng nói: "Mới hái trên cây xuống, đảm bảo tươi nhất luôn!" Không do dự, cô gái nói: "Lấy cho tôi hai cân." Tiểu Hổ nhanh nhẹn cho mận vào túi, đưa cho Ông Lý cân. Cô gái cầm túi, ăn liền hai quả, rồi như nghĩ ra điều gì đó nói tiếp: "Cân thêm cho tôi hai cân nữa nhé." Mận ở đây rẻ hơn dưới trấn mà lại tươi ngon, nên cô ta tính mua thêm mang về. Mặt trời dần buông xuống, trời chiều kéo theo làn gió mát, hơi nóng cả ngày cũng tan đi ít nhiều. Gió đêm nhè nhẹ thổi qua, mang theo chút dễ chịu. Ông Lý đặt quạt xuống, nhìn vào trong chậu, mận còn thừa mấy quả, đào thì đã bán sạch. Lúc đầu còn nghĩ hôm nay bán được một nửa là may rồi, ai ngờ lại bán được gần hết. Ráng chiều tan dần, bóng đêm như một tấm lưới mỏng buông xuống. Lúc này tiệm cơm đã hết khách. Ông Lý gom chỗ mận còn lại đổ vào túi, dắt tay Tiểu Hổ nói: "Tiểu Hổ, mình về thôi." Tiểu Hổ bỏ cái chậu vào sọt, cõng giỏ tre đi trước. Đi ngang qua nhà đồ tể, Ông Lý dừng lại: "Tiểu Hổ, mình vào mua chút thịt ăn nha." Trong nhà đã lâu không ăn thịt. Hôm nay bán được ít đào với mận, kiếm được chút tiền, ông định mua ít thịt cho cháu trai bồi bổ. Tiểu Hổ nhỏ giọng: "Con không thích ăn thịt." Đứa con nít sáu bảy tuổi, đang tuổi hay thèm ăn, làm gì có chuyện không thích thịt. Ông Lý biết, Tiểu Hổ là sợ tốn tiền nên mới nói vậy. Ông đưa bàn tay chai sần sờ lên đầu Tiểu Hổ, dịu dàng nói: "Ông thích ăn. Mình đi mua thịt." Một già một trẻ cõng sọt, bước chầm chậm trong bóng tối, hướng về nhà đồ tể. Viên Như Châu đang đóng cửa tiệm cơm lại, quay sang nói với Ngô Quế Phương: "Dì Ngô, mình đi mua thịt đi." "Mua thịt nữa hả?" Mấy ngày nay ngày nào cũng được ăn thịt, ăn đến mức Ngô Quế Phương vừa mừng vừa sợ, cứ như đang nằm mơ, sợ tỉnh dậy rồi mọi thứ lại trở về như cũ. "Ngày mai là ngày quốc tế thiếu nhi, Tiểu Hạ với Tiểu Thu cũng phải có cái tết thiếu nhi chứ, không mua thịt sao ăn mừng được?" "Tết thiếu nhi hả?" Ngô Quế Phương lắc đầu: "Hai đứa nó có bao giờ ăn tết thiếu nhi đâu." Từ trước tới giờ, trong nhà chưa từng làm gì đặc biệt cho Tiểu Hạ với Tiểu Thu vào ngày này. "Vì sao lại không ăn? Muốn ăn thì ăn thôi, ừm... Mua ít thịt về kho tàu đi. Tiểu Hạ với Tiểu Thu mê món thịt kho tàu lắm, còn có..." Viên Như Châu ngẫm nghĩ một chút: "Làm thịt một con gà luôn." "Làm thịt gà? Hai đứa nhỏ ăn tết thiếu nhi thôi mà, đâu cần phải thịt gà chứ."