Chương 23

[Mỹ Thực] Tiệm Cơm Nhỏ Ở Nông Thôn

Tuyết Đao 06-09-2025 17:35:41

Sáng sớm hôm sau, sương mù còn mờ mịt, một chiếc xe từ từ chạy vào thôn Thanh Hà, cuối cùng dừng lại trước cửa tiệm cơm Như Châu. Vương Chí mở cửa xe bước xuống: "Chính là chỗ này!" Triệu Tiểu Cương nhìn chằm chằm vào tiệm cơm nhỏ phía trước, đảo mắt một vòng rồi lưỡng lự hỏi: "Anh Vương, anh chắc chỗ này cơm ngon thật hả?" "Đúng rồi, chính là tiệm này, ngon cực kỳ luôn!" Triệu Tiểu Cương và Lý Quân bán tín bán nghi: "Này..." Tiệm nhỏ cũ kỹ thế này, nhìn kiểu gì cũng không giống một tiệm cơm đặc biệt ngon. Vương Chí đi thẳng vào tiệm: "Đi nào, vào ăn thử đi, tôi đảm bảo ngon bá cháy!" Vừa bước vào, Vương Chí thấy Viên Như Châu đang bày bàn ghế thì gọi: "Bà chủ, tôi lại tới nữa đây, lần này còn dẫn theo hai người bạn tới nữa." Viên Như Châu cười rạng rỡ, để lộ tám cái răng trắng đều: "Hoan nghênh đến tiệm." Vương Chí chọn chỗ ngồi: "Cho ba phần cơm chiên dưa muối." "Vâng." Viên Như Châu xoay người vào bếp. Vương Chí vừa ngồi xuống liền nói: "Nói thiệt với các cậu, cơm chiên dưa muối ở đây đỉnh lắm, lát nữa ăn thử là biết ngon tới cỡ nào." Lý Quân và Triệu Tiểu Cương liếc nhau, nhìn Vương Chí với ánh mắt đầy hàm ý. Vương Chí thấy lạ, ngơ ngác hỏi: "Hai người nhìn tôi kiểu gì vậy? Nhìn tôi như vậy là sao?" Triệu Tiểu Cương chậc lưỡi: "Tôi nói này, có phải anh để ý bà chủ rồi không, nên mới rủ tụi tôi tới ủng hộ tiệm của người ta?" Lý Quân phụ họa: "Đúng đó, bà chủ nhìn cũng xinh mà, trắng trẻo mũm mĩm, đây không phải mẫu người bạn gái của anh hay sao? Bạn gái cũ cũng là kiểu mũm mĩm, dễ thương như vậy mà?" Nghe tới đó, Vương Chí vội xua tay: "Không có! Không có gì hết! Tại đồ ăn ở đây cực kỳ ngon, tôi mới kéo mấy cậu tới ăn thử!" Triệu Tiểu Cương và Lý Quân nhún vai, rõ ràng là không tin lời Vương Chí nói. Trong lòng họ nghĩ chắc chắn là Vương Chí để ý bà chủ tiệm cơm, nên mới kéo cả hai tới ủng hộ tiệm người ta. Bằng không, một tiệm cơm nhỏ tèo tèo thế này, có đáng để đánh giá cao vậy không? Nếu thật sự ngon như vậy, sao lại mở ở cái nơi hẻo lánh nghèo rớt mồng tơi này? "Không tin thì thôi, lát nữa ăn rồi biết." Vương Chí lười đôi co, nghiêng đầu nhìn về phía bếp, trong lòng sốt ruột muốn được ăn cơm chiên dưa muối lắm rồi. Hôm qua ăn cơm chiên dưa muối xong, về tới nhà đến cả nằm mơ anh ta cũng còn nhớ tới mùi thơm dịu nhẹ kia. Thế nên sáng nay vừa mở mắt ra, đã lập tức phóng thẳng tới tiệm. Qua cửa sổ bếp, có thể nhìn thấy Viên Như Châu đang cúi đầu, tóc mái bị gió thổi nhẹ qua, đang thoăn thoắt đảo muỗng lớn. Cơm chiên vàng óng ánh được đảo lên cao giữa không trung, rồi lại rơi xuống đáy chảo nguyên vẹn, mùi thơm ngào ngạt lan tỏa khắp nhà bếp. Lửa vừa tắt, cơm chiên dưa muối cũng vừa xong. Viên Như Châu xúc đầy ba dĩa, xếp vào mâm rồi bưng ra khỏi bếp.