Viên Như Châu nặng nề trả lời:
"Tôi nhớ là mình đã cắt đứt quan hệ với các người rồi mà."
Đầu dây bên kia, giọng người phụ nữ lộ vẻ mệt mỏi:
"Như Châu, con rốt cuộc muốn giận đến khi nào?"
"Tôi không giận. Tôi rất nghiêm túc."
"Như Châu..."
"Xin lỗi, giờ tôi bận lắm. Tôi cúp máy đây."
Viên Như Châu nói xong liền dứt khoát tắt điện thoại. Cả người cô lại rơi vào im lặng.
Người gọi đến là mẹ ruột của nguyên chủ – Lâm Hương. Bà vẫn cho rằng nguyên chủ cắt đứt quan hệ với họ chỉ là hành động giận dỗi nhất thời. Nhưng nguyên chủ không phải nhất thời giận dỗi, nguyên chủ thật lòng không muốn dính dáng đến họ nữa.
Khi sự thật ôm nhầm con được phơi bày, Lâm Hương và chồng là Chu Đạt Minh lập tức đón nguyên chủ về nhà. Mặc dù giữa họ có quan hệ huyết thống tồn tại, nhưng dù sao cũng là người xa lạ chưa từng chung sống. Cho nên từ đầu cả hai bên đều cảm thấy gượng gạo, xa cách, nhất là khi so sánh với Chu Diễm Huỳnh.
Chu Diễm Huỳnh – chính là đứa trẻ bị trao nhầm với nguyên chủ năm xưa.
Tên Diễm Huỳnh của cô ta được đặt từ câu: "Hơi tiêu xuất nhập huy không ngừng, tố vẽ xảo diễm hàm quang huỳnh."
Người cũng như tên – đẹp như ngọc, khí chất thanh tao, tài năng xuất chúng, thông minh như tuyết, tỏa sáng rực rỡ.
So với nguyên chủ mập mạp thật thà, trầm lặng ít nói, thành tích kém đến cao trung đều thi không đậu. Thì Chu Diễm Huỳnh chẳng khác nào ngôi sao rực rỡ giữa trời, còn nguyên chủ chỉ là một hạt bụi mờ tịt giữa khe đất.
Người bình thường đều sẽ thích sao sáng rực rỡ trên trời, đặc biệt là khi giữa họ còn có hơn mười mấy năm tình cảm gắn bó.
Mà đối với nguyên chủ, vợ chồng Lâm Hương không thể kiềm chế được cảm xúc vừa mừng vừa ghét bỏ. Đối với họ, nguyên chủ giống như một khoản đầu tư thất bại, một cổ phiếu sụp đổ, một con lạc đà già yếu, dù có cố gắng cứu vãn cũng không thể phục hồi.
Họ không thể tin rằng mình lại sinh ra một đứa trẻ bình thường đến vậy. Họ nghĩ con của mình phải ưu tú giống như Chu Diễm Huỳnh.
Viên Như Châu bình thường kém cỏi, khiến họ cảm thấy vô cùng thất vọng.
Viên Như Châu từng nghĩ, nếu không có Chu Diễm Huỳnh quá xuất sắc để so sánh, có lẽ vợ chồng Lâm Hương cũng sẽ không thất vọng đến thế.
Nhưng dù sao cũng là con ruột, cho nên vợ chồng Lâm Hương cố gắng hết sức để không thiên vị Chu Diễm Huỳnh. Cố gắng kìm nén sự ghét bỏ dành cho nguyên chủ, tự thuyết phục bản thân phải tiếp nhận cô ấy, đối xử tốt với cô ấy.
Nhưng sự khác biệt thân sơ giữa hai người con gái, vẫn cứ vô thức lộ qua từng chuyện nhỏ nhặt. Nguyên chủ dù ít nói thật thà, nhưng tâm tư lại rất nhạy cảm. Cô ấy cảm nhận được rõ ràng sự lạnh nhạt và ghét bỏ của cha mẹ ruột dành cho mình.
Điều đó khiến cô ấy vô cùng khó chịu và đau khổ. Cô ấy từng muốn quay về với cha mẹ nuôi – những người đã nuôi dưỡng mình bao năm qua. Nhưng họ cũng không muốn nhận cô ấy nữa. Trong mắt họ giờ chỉ có Chu Diễm Huỳnh – cô gái giỏi giang hơn cô ấy cả trăm lần.
Cha mẹ ruột lẫn cha mẹ nuôi, tất cả đều chỉ muốn Chu Diễm Huỳnh.
Nguyên chủ – một cô gái nhạy cảm và yếu ớt, như bị ai đó đâm hàng chục nhát dao vào tim. Cô ấy phẫn nộ, tuyệt vọng và cuối cùng quyết định cắt đứt quan hệ với vợ chồng Lâm Hương.
Sau đó, cô ấy từng tự sát, suýt nữa thì mất mạng. Nhưng sau lần ấy, cô ấy như ngộ ra mọi chuyện. Trước đây, khi cắt đứt quan hệ với vợ chồng Lâm Hương chỉ là nhất thời tức giận, nhưng sau khi hiểu ra, cô ấy đã quyết định. Từ nay về sau sẽ không còn bất kỳ mối quan hệ nào với cha mẹ ruột lẫn cha mẹ nuôi nữa.
Cha ruột họ Chu, cha nuôi họ Dương. Cô vốn tên là Dương Như Châu. Nhưng giờ không muốn cùng họ có bất cứ quan hệ nào nữa. Thế là cô tự ý đổi họ, lấy đại cái họ Viên, từ nay gọi là Viên Như Châu.
Viên Như Châu thu lại những dòng suy nghĩ miên man, bật lửa tiếp tục chiên cơm.
Ở thành phố Thanh Hà, trong một biệt thự khu nhà giàu. Lâm Hương nhìn cuộc gọi bị cắt đứt, giữa trán nhíu chặt lại.
Bà xoa xoa huyệt thái dương, vẻ mặt mệt mỏi và thiếu kiên nhẫn. Bà không ngờ Như Châu lại bướng bỉnh đến thế. Cô đã đoạn tuyệt với bọn họ hơn hai tháng nay. Bọn họ biết hiện giờ cô đang sống ở nhà Lý Trường Quý. Ban đầu họ nghĩ Như Châu sẽ nhanh chóng chịu thua mà quay về, ai ngờ đã hơn hai tháng trôi qua, Như Châu vẫn chưa chịu trở lại.
Bên cạnh, Chu Đạt Minh buông tờ báo xuống:
"Nó rồi cũng sẽ về thôi."
Lý Trường Quý nhà nghèo, mà Như Châu bản thân cũng chẳng có năng lực kiếm tiền. Chẳng lẽ Như Châu tình nguyện sống cả đời trong cảnh nghèo khổ, cũng không muốn quay về bên cạnh bọn họ, sống cuộc sống giàu sang?
Không ai muốn sống mãi trong cảnh nghèo khổ. Cho nên, Như Châu nhất định sẽ quay trở lại.
Lâm Hương đỡ trán thở dài:
"Về khoản bướng bỉnh thì con bé đúng là con ruột của chúng ta."
Dù là tướng mạo, tính cách hay năng lực. Như Châu chẳng có điểm nào giống họ, chỉ có cái tính quật cường là giống.