Có lẽ nhờ hiệu ứng truyền miệng lan nhanh, hôm nay việc buôn bán cũng tốt như hôm qua, thậm chí còn nhỉnh hơn đôi chút. Ngô Quế Phương cười đến không khép được miệng, đi đứng cũng nhẹ nhàng hơn hẳn.
Chiều đến, ánh nắng ngoài trời rực rỡ. Mẹ Lý Quân lại tới ăn cơm, ăn uống no đủ vừa ra đến cửa đã ợ một cái.
Ở phía trước con đường lớn, ông Lý cõng bó củi, dắt theo Tiểu Hổ đang xách theo một cái túi chậm rãi đi tới. Ánh mắt mẹ Lý lướt qua Tiểu Hổ, dừng lại ở cái túi trong tay cậu bé.
Trong túi trong suốt, những quả đào dại đỏ hồng óng ánh như phủ một lớp sương nước.
Mới ăn xong cơm chiên cay xè, mẹ Lý nhìn chằm chằm vào mấy quả đào, miệng lưỡi lập tức thấy thèm. Ăn cay xong, giờ chỉ muốn ăn chút gì đó chua chua ngọt ngọt mọng nước để giải cay.
Khi hai ông cháu đi ngang qua, mẹ Lý gọi lại: "Này, cậu bé kia!"
Tiểu Hổ ngẩng đầu lên, ngoan ngoãn đáp: "Dạ, dì ạ."
"Quả đào trong tay cháu..."
Tiểu Hổ rút ra một quả đưa cho bà: "Quả đào hái trên núi, ngọt lắm ạ."
Mẹ Lý vừa định nhận lấy, bỗng để ý quần áo cậu bé rách nát, mặt mày thì gầy gò thiếu dinh dưỡng. Bà nghĩ một lúc rồi nói: "Quả đào này bán cho dì được không? Dì mua."
Tiểu Hổ gãi gãi đầu: "Cháu hái trên núi mà, không cần tiền đâu ạ."
"Cháu vất vả hái, sao lại không lấy tiền." Mẹ Lý lấy ra một tờ mười đồng, nghĩ ngợi rồi lại đổi thành tờ năm mươi đồng: "Đây, túi quả đào này dì mua hết, cho cháu năm mươi đồng."
Tiểu Hổ có vẻ chưa bao giờ thấy nhiều tiền như vậy, mắt tròn xoe: "Không cần tiền đâu ạ."
Ông Lý cũng vội nói: "Quả đào trên núi hái thôi mà, không đáng tiền, cô cứ lấy vài quả nếm thử là được rồi."
"Không làm gì mà nhận thì áy náy lắm." Mẹ Lý nhét tiền vào tay Tiểu Hổ, rồi lấy túi quả đào đi: "Cảm ơn nhé."
Bà nhất quyết phải trả tiền, ông Lý cũng không biết làm sao, chỉ vội nói: "Vậy cũng không cần nhiều đến thế, cô đưa mấy đồng là được rồi."
Nhưng mẹ Lý đã nhanh chân bước đi, lên xe rời khỏi.
Nhìn chiếc xe khuất dần, ông Lý cúi nhìn tờ tiền trong tay Tiểu Hổ, gương mặt già nua run run dưới nắng. Một lúc lâu sau, ông mới nhẹ giọng nói: "Gặp được người tốt rồi."
Ông Lý lại nói: "Tiểu Hổ, đi thôi, ông đưa cháu đi mua cái cặp mới."
Chiếc cặp của Tiểu Hổ đã dùng nhiều năm, cũ đến nhìn không ra hình dạng, vừa hay có người tốt bụng cho năm mươi đồng, đủ để mua cho Tiểu Hổ một cái cặp tốt hơn.
Nhưng Tiểu Hổ lắc đầu: "Cháu không cần cặp mới đâu, cặp cũ vẫn dùng được." Cậu vừa dứt lời, bên cạnh vang lên một giọng nói lạ.
"Cái kia... cho hỏi, còn quả đào không?"
Là một thực khách từ tiệm cơm Như Châu đi ra.
"Dạ không còn rồi ạ."
Người kia có chút tiếc nuối: "Thế còn loại trái cây nào khác không?"
Ông Lý đáp: "Trong nhà còn mận, anh có ăn mận không?"
"Mận? Được chứ, có thể bán cho tôi một ít không?"
"Bán à?" Không biết nghĩ đến điều gì, ánh mắt ông Lý thoáng sáng lên, ông vội vàng nói: "Anh đợi chút, tôi về nhà hái mận ngay đây."
"Ông ơi, để cháu đi hái!" Tiểu Hổ vác bó củi, quay đầu chạy nhanh về nhà.
Vừa lấy ghế ra ngoài, Viên Như Châu vừa vặn trông thấy cảnh ấy.
Lúc này trời xanh trong vắt, ánh nắng rực rỡ. Thân hình gầy gò nhỏ bé của Tiểu Hổ chạy vun vút dưới nắng. Dù vác trên vai bó củi nặng trịch, cậu bé vẫn chạy nhanh như bay, cứ như mọc cánh, bay về phía tương lai rực rỡ đầy ánh sáng.