Chương 41

[Mỹ Thực] Tiệm Cơm Nhỏ Ở Nông Thôn

Tuyết Đao 06-09-2025 17:36:28

Cả nhà ăn sạch sành sanh mọi thứ trên bàn. Tiểu Hạ xoa cái bụng no căng, vui vẻ mà đi học. Trên đường gặp bạn thân Vương Tiểu Đồ. Vương Tiểu Đồ rướn người lại gần: "Bạn ăn cái gì vậy? Thơm quá!" "Cuốn cà tím chiên, bánh bao thịt, còn có cả canh gà nữa!" "Nhà bạn ăn sáng gì mà sang thế?" "Ừ!" Vương Tiểu Đồ liếm môi, rồi đột nhiên nhớ ra: "Có phải chị bạn nấu không?" "Đúng rồi, chị ấy làm đó, ngon lắm!" Vương Tiểu Đồ chưa từng được ăn ở tiệm cơm Như Châu, cũng chưa từng ăn món mà chị của Tiểu Hạ nấu. Nhưng cậu biết chắc chắn là ngon. Bởi vì cả thôn đều khen ngon, người từ ngoài thôn còn đến ăn nữa mà. Gần đây cậu thấy có nhiều người lạ tới thôn chỉ để ăn cơm. Vương Tiểu Đồ thực hâm mộ Tiểu Hạ, mỗi sáng đều được ăn ngon thế này, thật là hạnh phúc. Tiểu Hạ kéo dây cặp sách ra, nói: "Mình có mang theo vài cuốn cà tím chiên nè, có muốn nếm thử không? Chị của mình làm ăn rất ngon." Rồi lấy ra một cuốn thơm lừng, đưa cho Vương Tiểu Đồ. Vương Tiểu Đồ nhìn đăm đăm cái cuốn vàng ươm thơm phức, nước miếng ừng ực nuốt xuống: "Cảm ơn nha!" Không chờ nổi phải ăn ngay. Vương Tiểu Đồ sững người mất nửa ngày, như thể bị ai điểm trúng huyệt, cả người cứng đờ không nhúc nhích. "Tiểu Đồ?" "Tiểu Đồ?" Tiểu Hạ phải dùng sức huých cậu một cái: "Tiểu Đồ?" Vương Tiểu Đồ lập tức hoàn hồn, ngơ ngác nói: "Ngon... Thật sự quá ngon..." Vương Tiểu Đồ trước giờ chưa từng ăn cuốn chiên nào ngon như vậy. Cuốn chiên mẹ cậu làm còn lâu mới thơm được như thế này. Cậu học văn dở lắm, không biết phải khen sao cho đúng, chỉ biết rằng đây là món cuốn chiên ngon nhất cậu từng ăn trong đời. "Tiểu Hạ, chị bạn làm cuốn chiên ngon thiệt đó!" Vương Tiểu Đồ vừa nói vừa nhét nốt phần còn lại vào trong miệng. Tiểu Hạ ưỡn ngực, mặt đầy tự hào: "Chị mình làm gì cũng ngon hết! Chị ấy giỏi lắm!" Vương Tiểu Đồ chậm rãi nhai nuốt, cảm nhận vị tươi béo đậm đà của chiếc cuốn chiên. Cậu nghĩ, chị của Tiểu Hạ giỏi như vậy, bảo sao lại có người phải lặn lội tới tận thôn này để ăn cơm. "Tiểu Hổ!" Tiểu Hạ liếc mắt thấy Tiểu Hổ đang mang cặp sách đi tới. Tiểu Hổ cũng nhìn thấy hai người, vội vàng bước nhanh lại gần: "Anh Tiểu Hạ, anh Tiểu Đồ." "Em thay cặp mới hả?" Tiểu Hạ nghiêng đầu nhìn sau lưng Tiểu Hổ. Trước đây cặp cậu bé dùng cũ mèm, đeo một hai năm vẫn chưa thay. Giờ cậu bé đeo chiếc cặp mới tinh, sáng loáng, lại còn có hình hoa hướng dương rất dễ thương. Tiểu Hổ sờ sờ chiếc cặp sau lưng: "Dạ, ông nội mua cho em." Ông dùng tiền bán mận mua cho cậu một chiếc cặp mới. Thấy Tiểu Hổ cuối cùng cũng đổi được cặp mới. Tiểu Hạ có chút vui vẻ: "Cặp mới của em đẹp ghê. À đúng rồi, anh có mang cuốn chiên do chị Châu làm, cho em một cái." Tiểu Hổ vội lắc đầu từ chối: "Cảm ơn anh Tiểu Hạ." "Em cứ cầm đi." Tiểu Hạ nhét một chiếc cuốn chiên vào tay Tiểu Hổ: "Đi thôi, không đi học ngay là trễ giờ đấy." Tiểu Hổ nhìn chiếc cuốn chiên vẫn còn nóng trong tay, khẽ nói: "Cảm ơn anh." "Thôi đi mau!" Tiểu Hạ nắm tay Tiểu Hổ dắt đi: "Trễ giờ là thầy bắt chạy vòng sân đó!" Ba đứa nhỏ kề vai, vội vã bước nhanh về phía trước. Hai bên con đường nhỏ đầy hương hoa, như ôm lấy bóng lưng bọn họ, cho đến khi bóng dáng khuất ở cuối đường thôn. "Ơ! Hôm nay có món mới kìa!" Tiệm cơm Như Châu vừa mở cửa, khách quen liền phát hiện trên bảng thực đơn đã có món mới. Mẹ Lý – người hay đến ăn cơm chiên ớt xanh, liếc thấy dòng cuốn cà tím chiên liền nói: "Cuốn cà tím chiên? Cho tôi một phần." Bà hoàn toàn tin tưởng tay nghề của Viên Như Châu, chẳng cần suy nghĩ đã gọi món mới luôn. Những người khác thì bàn tán: "Thèm thì thèm đó... nhưng mà đắt quá, còn mắc hơn cơm chiên trứng." "Không kham nổi đâu... thôi tôi ăn cơm chiên dưa muối như mọi khi." "Tôi xem thử coi có ngon không, nếu ngon thì kêu một phần ăn thử."