Chương 22

[Mỹ Thực] Tiệm Cơm Nhỏ Ở Nông Thôn

Tuyết Đao 06-09-2025 17:35:39

Cha mẹ Tiểu Hổ sau khi sinh ra cậu chẳng bao lâu thì ly hôn. Cả hai đều nhẫn tâm, không chỉ không nuôi cha mẹ già, mà đến cả con ruột cũng bỏ mặc. Ly hôn xong, họ liền đẩy Tiểu Hổ mới ba tuổi về cho ông nội, từ đó không đoái hoài đến nữa. Nhà ông Lý thì nghèo, tuổi đã cao lại không làm ra tiền, trồng trọt cũng không kham nổi. Vài năm nay chỉ dựa vào việc bán củi và nhặt rác sống qua ngày. Người trong thôn thấy hai ông cháu đáng thương, không nỡ nhìn nên thường giúp đỡ chút ít. Viên Như Châu đang thầm thở dài thì chợt nhớ ra điều gì, cô xoay người, bưng dĩa bánh hoa hòe trên bàn đưa cho hai ông cháu. "Ông Lý, Tiểu Hổ, con làm bánh hoa hòe ăn thử đi ạ." Ông Lý vội xua tay: "Chúng ta không đói, cháu giữ lại mà ăn đi." Ánh mắt Tiểu Hổ lướt qua dĩa bánh thơm phức, cổ họng khẽ nuốt một cái, nhưng vẫn lắc đầu: "Tiểu Hổ không đói, chị giữ lại mà ăn." "Là thế này, cháu tính sẽ bán bánh hoa hòe ở tiệm cơm, nhưng không biết mọi người có hợp khẩu vị không, nên muốn nhờ ông với Tiểu Hổ nếm thử giúp cháu. Hai người có thể giúp cháu không?" Nghe cô nói vậy, ông Lý mới gật đầu: "Vậy thì để chúng ta nếm thử giúp cháu." Viên Như Châu mỉm cười, đưa bánh tới trước mặt hai ông cháu: "Cháu mời hai người." Ông Lý cầm một cái lên nhẹ nhàng cắn một miếng. Bánh xốp giòn bên ngoài, mềm mại bên trong tan ra nơi đầu lưỡi. Khiến ông không khỏi ngạc nhiên, nhìn chiếc bánh trong tay mấy lần. "Như Châu à, bánh này con làm ngon thiệt đó." Ông Lý sống hơn nửa đời người, còn chưa ăn qua cái bánh hoa hòe nào ngon đến vậy. "Nếu ông thích thì ăn nhiều vào, cháu làm còn nhiều lắm." Viên Như Châu vừa nói vừa bóp nhẹ mặt Tiểu Hổ, hỏi: "Ăn ngon không?" Tiểu Hổ vừa gặm bánh vừa ăn ngon lành, gương mặt gầy gò thiếu dinh dưỡng như sáng bừng lên: "Ngon lắm chị, ăn ngon." Trước giờ cậu bé chưa từng được ăn món nào ngon như vậy, cứ ăn từng miếng một, sợ ăn hết mất. Viên Như Châu lấy thêm một cái bánh nữa, đưa vào tay cậu bé. Rõ ràng chỉ là một đứa trẻ sáu bảy tuổi, vậy mà lòng bàn tay đã chai sần vì làm việc, nhìn mà đau lòng. Cô vỗ vai Tiểu Hổ, dịu dàng nói: "Còn nhiều lắm, cứ ăn thoải mái." Tiểu Hổ vừa nhai bánh hoa hòe, vừa nhớ đến lời cô giáo từng dạy. Nếu muốn khen món bánh sủi cảo rau cải tề ngon, có thể nói là như đem cả mùa xuân gói vào trong đó. Nghĩ vậy, mắt cậu tròn xoe, giọng non nớt nói: "Chị ơi, bánh hoa hòe ngon lắm. Giống như... Giống như gói cả mùa xuân vào trong ấy. Ăn xong rồi... Như thể cảm nhận được mùa xuân tràn đầy sức sống và hy vọng." "Cảm ơn em." Viên Như Châu mỉm cười, xoa đầu cậu bé ngoan ngoãn. Cô khẽ nói: "Mùa xuân tràn đầy sức sống và hy vọng à..." Ánh mắt thoáng lướt qua ông Lý gầy yếu đã già, rồi lại nhìn sang Tiểu Hổ cũng gầy còm thiếu dinh dưỡng, cô mỉm cười: "Vậy thì ăn nhiều vào nhé, ăn hết mùa xuân tràn đầy hy vọng ấy đi. Sau này ngày tháng của hai ông cháu cũng sẽ giống mùa xuân, tươi mới và đầy sức sống." Tiểu Hổ gật đầu ngoan ngoãn: "Vâng!" Viên Như Châu rũ mắt, chợt thấy đôi giày rách cũ trên chân Tiểu Hổ, ngón chân đã lòi ra ngoài. Cô cắn nhẹ môi, chưa kịp nói gì thì cậu bé đã lập tức rụt chân lại, mặt đỏ ửng và cúi đầu xấu hổ. Viên Như Châu vội dời mắt đi chỗ khác, không nhìn chằm chằm vào đôi giày nữa. Tiểu Hổ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, miệng nhỏ nhai bánh từng miếng từng miếng một. Cơn mưa đến nhanh mà đi cũng nhanh, chẳng mấy chốc bên ngoài đã tạnh ráo. Ông Lý đứng dậy nói: "Cảm ơn cháu. Ông với Tiểu Hổ phải đi rồi." "Dạ ông đi cẩn thận. Mưa mới tạnh, đường trơn lắm đấy." Bởi vì trên mặt đất còn đọng nước, túi nylon ướt sũng không thể kéo, ông Lý đành vác lên vai. Tiểu Hổ cũng cõng bó củi của mình. Túi và bó củi như đè nặng cả lưng hai ông cháu, trông như chỉ cần thêm chút nữa là không chống đỡ nổi. Giữa làn hơi nước mông lung sau cơn mưa, bóng dáng một già một trẻ gầy gò cứ thế khuất dần. Viên Như Châu đứng nhìn theo họ, rồi ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng lại nơi những chùm hoa hòe mới chớm nở trên cành cây ven đường. Sau cơn mưa tươi mát, hoa nở càng thêm rực rỡ, như thể đang muốn nói điều gì đó.