Chương 32

[Mỹ Thực] Tiệm Cơm Nhỏ Ở Nông Thôn

Tuyết Đao 06-09-2025 17:36:05

"Ai kêu mẹ cứ mãi không chịu về sớm, lúc trước chẳng phải mẹ còn nói ăn luôn cũng được à!" Nghe được lời này, mẹ Lý chột dạ, cố tỏ vẻ hung hăng lớn giọng: "Thì lúc trước mẹ có biết là ngon cỡ nào đâu! Cái đồ con bất hiếu, biết là ngon như vậy mà không để dành nhiều chút cho mẹ!" Bởi vì chột dạ không chiếm lý nên cuối cùng mẹ Lý cũng buông tai Lý Quân ra, lầm bầm: "Đồ bất hiếu..." Rồi bưng dĩa cơm lên, vừa ăn vừa xuýt xoa. Cay thơm lan khắp khoang miệng, vừa cay tê vừa sảng khoái, mẹ Lý ăn đến mức mắt cũng híp thành một đường chỉ. Ăn hết miếng cuối cùng mà vẫn còn thòm thèm, mẹ Lý thở dài một tiếng, vỗ vai Lý Quân: "Đi, con trai, mình tới thôn Thanh Hà!" Lý Quân hừ mũi: "Ơ kìa, không chê đường đất hả?" "Nói nhảm cái gì, mau lấy chìa khóa xe!" Mẹ Lý cầm túi chạy ra mở cửa, như thể đang trên đường đi lãnh lương vậy. Lúc này tại tiệm cơm Như Châu: "Cô ơi, cho con thêm một phần cơm chiên trứng!" Ngô Quế Phương đang dọn bàn, nghe khách gọi liền nhanh miệng đáp: "Có liền!" Vừa dứt lời thì lại thấy thêm hai vị khách bước vào cửa. Bà vui ra mặt, giọng hào hứng: "Chào mừng quý khách!" Hai người đó không ai khác chính là mẹ con nhà Lý Quân. Vừa ngồi xuống, mẹ Lý đã gọi luôn một phần cơm chiên ớt xanh. Cơm chiên vừa ra chảo còn nóng hổi, thơm nức mũi, ăn vào răng rắc giòn tan, lớp vỏ ớt xanh bên ngoài hơi sực dầu nhẹ, mùi thơm của dầu quyện với vị cay kích thích dồn dập ùa vào miệng. Chỉ trong tích tắc mà đánh thức toàn bộ vị giác. Mẹ Lý đồng tử co rút lại, liên tục múc thêm từng muỗng cơm cho vào miệng. Lý Quân vừa ăn vừa nói: "Công nhận cơm mới ra chảo ăn ngon hơn hẳn đúng không?" "Đúng là ngon hơn nhiều." Mẹ Lý cảm thán. Đúng lúc đó, điện thoại trong túi bà reo lên. Là bạn thân gọi tới. "Đi dạo phố hả? Tôi không có ở nhà đâu, giờ đang ở thôn Thanh Hà." "Thôn Thanh Hà? Bà tới đó làm gì?" "Ăn cơm! Ở đây có cái tiệm cơm, bà chủ nấu ngon cực kỳ, mau tới đây ăn thử đi!" Đang đứng dọn bàn gần đó, Ngô Quế Phương nghe thấy mẹ Lý gọi người tới ăn cơm. Trong lòng không khỏi vui mừng, khóe mắt ánh lên nét hân hoan. Khi trời tối hẳn, Viên Như Châu tính xong sổ sách hôm nay, cười nói: "Dì Ngô, hôm nay lời được kha khá đó, hiện tại đi mua thịt, mai mình lại hầm thịt ăn." "Sao có thể mỗi ngày lại ăn thịt." Ngô Quế Phương tính tình tiết kiệm, thấy ngày nào cũng ăn thịt thì không khỏi xót. Viên Như Châu cười tít mắt: "Kiếm tiền là để ăn thịt mỗi ngày chứ gì nữa!" Tiểu Thu chớp chớp hàng mi dài: "Ăn thịt! Ăn thịt thịt!" Tiểu Hạ thì nuốt nước miếng, rõ là thèm nhưng chẳng nói gì, chỉ liếc nhìn Ngô Quế Phương một cái. "Được rồi, chúng ta đi mua thịt." Viên Như Châu dắt tay Tiểu Thu đi luôn. Tiểu Thu vui vẻ mà nhảy dựng lên: "Mua thịt thịt!" Mua thịt về rồi, Ngô Quế Phương vừa thở vừa than: "Hôm qua đã mua nhiều thịt rồi, hôm nay còn mua nhiều hơn nữa. Châu Châu à, đó là tiền con cực khổ kiếm được, con phải để dành một chút chứ." "Sau này con sẽ kiếm được nhiều hơn nữa, chút tiền này không sao đâu." Viên Như Châu đáp, ánh mắt chợt sáng lên. Ven đường bên cạnh bờ ruộng, một bụi lá tím tím xanh xanh bị gió thổi đung đưa sàn sạt. Cô bước lại gần nhìn kỹ: "Dì Ngô, bụi tía tô này tươi tốt quá, hái một ít về làm đồ ăn đi." Tiểu Hạ nhấc vạt áo lên, dùng áo bọc tía tô lại, vừa chạy lên phía trước vừa hét toáng lên: "Mai ăn thịt kho! Ăn với tía tô luôn!" Viên Như Châu nhìn miếng thịt trên tay, lại liếc sang bụi tía tô ven đường, trên mặt lộ vẻ tiếc nuối. Nếu trong nhà có lò nướng thì tốt rồi, có thể nướng thịt ăn. Tía tô cuốn thịt nướng, nhất là cuốn miếng ba chỉ da giòn, đúng là mỹ vị đỉnh cao. Thịt ba chỉ nướng giòn rụm bên ngoài, bên trong vẫn mềm mọng, được lá tía tô mát lạnh gói lại, vừa cho vào miệng là cảm giác mát mẻ dễ chịu lan khắp đầu lưỡi. Mùi thơm thanh mát của tía tô làm dịu vị béo của thịt, nước thịt đậm đà mà không ngấy, cực kỳ ngon miệng và dễ ăn.