Cả căn bếp tràn ngập mùi thơm của gà kho và thịt kho tàu, thơm đến mức Tiểu Hạ và Tiểu Thu ngồi ngây ra nhìn. Đến nỗi Ngô Quế Phương cũng không còn lòng dạ nào để rửa rau nữa.
Viên Như Châu đang thái rau, bỗng nhiên quay sang gọi:
"Tiểu Hạ, em lại đây."
Tiểu Hạ đi đến trước mặt cô, cô lấy tiền từ túi áo ra: "Đi mua ít nước uống về."
Ngô Quế Phương lập tức lên tiếng:
"Còn mua nước uống nữa? Như vậy khác nào ăn Tết rồi..."
Viên Như Châu vỗ vỗ vai Tiểu Hạ: "Mua mấy chai nước thì tốn bao nhiêu đâu. Tiểu Hạ Tiểu Thu, hai đứa muốn uống gì thì cứ mua, nhanh lên."
Tiểu Hạ và Tiểu Thu vui vẻ hớn hở chạy đi mua nước.
Ngô Quế Phương vốn còn định nói thêm gì đó, nhưng nhìn thấy dáng vẻ vui sướng của hai đứa nhỏ, câu định nói ra miệng lại nuốt trở vào.
Trong lòng bà chợt thấy chua xót. Nhà nghèo, từ trước tới nay chưa từng cho Tiểu Hạ Tiểu Thu ăn tết thiếu nhi. Lần đầu tiên trong nhà cho bọn nhỏ đón tết thiếu nhi đàng hoàng, bọn nhỏ lại vui vẻ thế kia cũng đáng lắm.
Nghĩ tới đây, Ngô Quế Phương quay sang nhìn Viên Như Châu khẽ nói:
"Châu Châu, cảm ơn con."
Viên Như Châu có hơi ngẩn người:
"Sao tự nhiên lại cảm ơn con?"
"Nếu không có con, nhà dì làm gì có tiền dư để hai đứa nhỏ ăn tết."
"Đều là người trong nhà cả, nói mấy chuyện đó làm gì." Viên Như Châu cười mắt cong cong: "Khoai tây bào xong chưa, đưa con đi."
Mười lăm phút sau, Tiểu Hạ và Tiểu Thu ôm hai chai nước mát lạnh, một chai sprite một chai coca trở về. Lúc này nồi gà kho và thịt kho cũng đã nấu gần xong.
Viên Như Châu mở nắp ra, hơi nóng bốc lên, từng miếng gà kho vàng ươm hiện ra trong không khí. Hương thơm nồng đậm lập tức tràn ra, lấp đầy cả nhà bếp.
Viên Như Châu ngửi ngửi mùi thơm, rồi rắc hành lá cắt nhỏ vào nồi gà. Hành xanh biếc rơi lên thịt gà vàng óng, trông như phỉ thúy rơi vào hoàng ngọc rất bắt mắt. Rắc hành xong, món gà kho hành gừng ra nồi.
Tiểu Hạ gấp không chờ nổi muốn duỗi tay bưng dĩa gà ra ngoài, nhưng bị Ngô Quế Phương vỗ nhẹ tay:
"Để mẹ bưng cho."
Gà kho hành gừng, thịt kho tàu, canh khoai tây sợi cùng đậu que xào và dưa leo trộn lần lượt được bưng lên bàn. Cả nhà ngồi vào bàn ăn.
Viên Như Châu mở hai chai nước, rót cho mỗi người một ly, cô nâng ly lên nói:
"Nào, chúc Tiểu Hạ và Tiểu Thu tết thiếu nhi vui vẻ!"
Tiểu Hạ và Tiểu Thu cùng nâng ly, Ngô Quế Phương và Lý Trường Quý cũng cụng ly theo. Chạm ly xong, Viên Như Châu nói:
"Rồi, ăn thôi."
Cả nhà năm người đồng loạt gắp món gà kho hành gừng trước tiên.
Đũa gắp lên miếng thịt gà bóng loáng, không đợi nổi mà bỏ vào miệng. Vừa cắn một cái, thịt mềm mại liền tách ra, nước thịt thấm vào kẽ răng tan ra thơm phức.
Nước sốt sánh nhẹ đậm đà, ngấm vị gà tươi ngon cùng mùi thơm hành phi. Hương vị mười phần, vừa miệng vô cùng.
Gừng đã khử sạch mùi tanh của thịt, để lại chỉ còn vị thịt mềm thơm, mượt mà đậm đà. Nuốt một miếng vào bụng, từ răng đến cổ họng, từ cổ họng xuống bụng, chỗ nào cũng là mùi thơm thoảng thoảng, dư vị kéo dài mãi không thôi.
Viên Như Châu nhai miếng thịt gà mềm mọng nước, nhìn dì Ngô và mọi người ăn uống vui vẻ mãn nguyện. Cô mỉm cười uống một ngụm Coca mát lạnh.
Tiểu Hạ vừa gặm thịt trên xương gà, vừa gặm luôn cả xương. Xương đã ngấm nước thịt nên giòn tan, ăn cực kỳ ngon miệng. Cậu vui mừng nói:
"Chị ơi, xương gà cũng ngon lắm!"
"Ngon thì ngon, chứ đừng có nuốt vô bụng đấy."
"Biết rồi." Tiểu Hạ vừa nhai xương, vừa hút sột soạt nước sốt thấm trong xương.
Ngay bên cạnh, Lý Trường Quý đang ăn gà cũng phải ngừng lại vì chuông điện thoại vang lên. Ông buông đũa, vội vàng bắt máy.
Nghe xong đầu dây bên kia, ông hơi sững người:
"Hả?"