Chương 20

[Mỹ Thực] Tiệm Cơm Nhỏ Ở Nông Thôn

Tuyết Đao 06-09-2025 17:35:33

Nhìn cái dĩa trống không, anh ta vẫn còn chưa đã thèm. Nếu bụng còn chỗ, chắc chắn anh ta lại gọi thêm một dĩa nữa. Nghĩ ngợi giây lát, Vương Chí vẫy tay: "Bà chủ, cho tôi một phần mang về nha!" Hiện tại thì ăn không nổi nữa, nhưng lát về đói bụng lại ăn tiếp cũng được. Lúc tính tiền, Vương Chí không dấu vết mà lén liếc nhìn Viên Như Châu. Không ngờ một cô gái trẻ như vậy mà tay nghề nấu ăn lại giỏi đến thế. Đúng là nhìn không ra thật. Nghĩ lại lúc trước còn nghi ngờ cô là bà chủ gian thương, Vương Chí thấy hơi ngượng. Anh ta ngại ngùng đưa tay sờ cái mũi, rồi nói: "Bà chủ, cơm chiên ở tiệm ngon quá chừng, từ trước tới giờ tôi ăn, chỗ tiệm cơm ở đây là ngon nhất." Viên Như Châu mỉm cười: "Cảm ơn anh. Nếu thích ăn thì sau này ghé thường xuyên nhé." "Mai tôi lại tới nữa!" Vừa bước ra khỏi tiệm, Vương Chí đã gửi tin nhắn thoại vào nhóm: [Quân Tử, Tiểu Cương, cơm chiên dưa muối ở cái quán này thiệt sự quá đỉnh! Không gạt hai người đâu! Nhất định phải tới ăn thử!] Sau khi Vương Chí rời đi, Viên Như Châu liếc nhìn hoa hòe nằm trong ki hốt rác. Nghĩ một chút, cô đem hoa hòe rửa sạch lại trong chậu nước. Hoa hòe được cho vào nồi luộc sơ với nước muối, sau đó vớt ra bỏ vào thau sạch. Cô lấy trứng gà đập vào thau, lớp trứng lỏng nhạt màu dính đều lên từng cánh hoa hòe. Kế đó rắc thêm muối và bột mì vào, trộn đều rồi đổ thêm chút nước lọc. Không cho thêm gia vị gì khác. Làm bánh hoa hòe thì không nên nêm nếm quá nhiều gia vị, sẽ làm mất đi mùi thơm tự nhiên của hoa. Bột nhão pha xong, Viên Như Châu quét một lớp dầu mỏng lên chảo, rồi từng chút một đổ bột vào. Bột vừa chạm vào dầu nóng, đã phát ra tiếng xèo xèo giòn giã. Bánh vừa áp chảo, lớp vỏ ngoài dần vàng ruộm lại. Mùi thơm của bột mì, hương hoa hòe thanh mát, cộng thêm vị trứng gà bùi béo, tất cả đều hòa quyện lại và lan tỏa trong bếp. Tiểu Thu đứng một bên, vừa cắn ngón tay vừa nhón chân hít mùi thơm của bánh. Tiểu Hạ thì cứ nhìn chằm chằm vào chảo bánh hoa hòe, nước miếng nuốt ừng ực. Lúc này, hai mặt bánh đều đã vàng ươm, Viên Như Châu hạ nhỏ lửa, rồi gắp từng cái bánh hoa hòe thơm ra khỏi chảo. Bánh hoa hòe chiên lên vàng ruộm thơm nức, mặt ngoài bóng bẩy óng ánh, nhìn thôi đã khiến người ta phát thèm. Viên Như Châu cầm một miếng bánh đưa ra: "Nếm thử xem nào." Tiểu Hạ và Tiểu Thu lập tức chạy lại lấy bánh. Bánh hoa hòe xốp giòn bên ngoài, vừa cắn một miếng đã nghe rắc một tiếng, lớp vỏ vỡ ra, phần ruột mềm mịn nhanh chóng lan ra trong khoang miệng. Bánh mềm quyện với mùi trứng gà tươi ngon và vị thanh ngọt đặc trưng của hoa hòe, vừa ăn đã thấy ngon miệng, nhai thêm mấy miếng nữa thì lại càng thấy thơm ngọt, tươi mát đến lạ. Cả chiếc bánh hoa hòe giòn thơm trọn vị, ngọt mà không gắt, mềm mại dễ ăn. Nuốt xuống rồi mà hương thơm mát lành vẫn còn vương lại từ miệng xuống cổ họng, lan xuống tận bụng, lưu lại hương vị dễ chịu, thơm lâu không dứt, khiến người ta cứ muốn ăn thêm. Vừa nhai bánh hoa hòe thơm ngào ngạt trong miệng, Tiểu Hạ cười toe toét. Tiểu Thu thì nâng bánh bằng hai tay, giọng nũng nịu: "Tiểu Thu còn muốn! Còn muốn nữa!" Viên Như Châu vừa nhai bánh, vừa bẻ cho Tiểu Thu thêm một miếng nhỏ, rồi quay sang nói với Tiểu Hạ: "Tiểu Hạ, mang bánh về cho cha mẹ em nhé." "Dạ!" Tiểu Hạ ngậm một chiếc bánh trong miệng, ôm dĩa bánh rồi chạy ra ngoài. "Chạy chậm thôi, kẻo ngã đấy!" "Biết rồi ạ!" "Đưa bánh xong thì nhớ ở nhà làm bài tập. Làm xong rồi hãy sang đây chơi tiếp." "Vâng!"