Không bao lâu sau, cơm chiên dưa muối được bưng lên bàn. Mọi người trong thôn nhìn dĩa cơm đánh giá, trông cũng bắt mắt đó chứ.
"Thơm thật."
"Nhìn ngon đấy."
Ông Lưu thúc giục: "Mau nếm thử đi."
Mọi người háo hức nhanh chóng cầm đũa. Khi cơm vừa vào miệng, vị thơm dịu đậm đà lan tỏa nơi đầu lưỡi. Trong lúc nhất thời, khiến sắc mặt ai nấy đều thay đổi.
Một lúc sau mới có người lên tiếng: "Cái hương vị này..."
Ông Lưu hừ mũi, cười đắc ý: "Sao? Có phải ăn rất ngon không?"
Một người trong đó nuốt nước miếng: "Ngon... ngon thiệt đó!"
"Dưa muối này thơm quá chừng!"
"Cơm gì mà xào ra ngon quá vậy?"
"Trời ơi, cơm chiên dưa muối mà cũng ngon thế này sao?"
"Tôi lần đầu tiên mới được ăn món cơm chiên ngon tới vậy..."
Mọi người nhao nhao bàn tán, ai nấy mặt mày kinh ngạc. Bọn họ không ngờ cơm chiên dưa muối lại có thể ngon đến thế. Càng không ngờ con bé Viên Như Châu nhìn còn nhỏ, lại có thể nấu ra món cơm chiên ngon như vậy.
Trách không được, ông Lưu với bà Vương cứ khen Viên Như Châu nấu ăn không thua đầu bếp khách sạn lớn. Mặc dù chưa từng ăn cơm ở khách sạn, nhưng đầu bếp khách sạn lớn chắc tay nghề cũng ngang ngửa với Viên Như Châu đi.
Thì ra ông Lưu với bà Vương không gạt người, nghĩ lại lúc nãy còn nghi ngờ nhân phẩm của bọn họ, mọi người ai nấy đều thấy ngượng.
Đúng lúc này, ông Lưu giơ tay lên nói lớn: "Thế nào, mấy người nói coi có đáng giá hay không đáng giá đây!"
Mấy người trong thôn xấu hổ, ho khan mấy tiếng: "Ờ thì... đáng chứ sao không!"
"Tôi đã nói sẽ không lừa các người, tôi là người thế nào chứ, lão Lưu tôi không lừa ai bao giờ!"
Mọi người đỏ mặt, liên tục gật đầu, có người vừa ăn vừa cảm thán:
"Trường Quý à, cháu gái của ông tay nghề đúng là không phải dạng vừa đâu!"
"Quế Phương, cháu chị chắc từng học nghề đầu bếp đâu đó rồi phải không?"
Nghe mọi người khen Viên Như Châu tới tấp, Ngô Quế Phương với Lý Trường Quý cười không khép được miệng:
"Châu Châu đâu có học nghề ở đâu, chính là bản thân tự học đấy."
"Châu Châu có năng khiếu, hơn nữa còn chăm chỉ nỗ lực, mỗi ngày đều ở nhà luyện nấu nướng."
Viên Như Châu đứng sau cánh cửa bếp. Thấy Ngô Quế Phương và Lý Trường Quý mặt mày rạng rỡ, miệng cứ khen cô không ngớt, cô chỉ biết cười rồi lắc đầu.
Sau khi ăn xong, mọi người rời đi. Trên đường về, có người than thở: "Nếu không quá đắt, thì tôi còn muốn ăn thêm một dĩa nữa."
"Còn không phải sao, con bé đó sao mà xào cơm ngon vậy không biết."
"Không ngờ Như Châu còn trẻ thế mà giỏi thật."
Mấy người vừa đi ngang bờ ruộng, bị mấy người trong thôn đang làm ruộng gọi lại hỏi: "Mấy người đi đâu đấy?"
"Đi ăn cơm ở tiệm mới mở nhà Trường Quý. Ối trời, cháu gái của Trường Quý nấu ăn còn ngon hơn cả đầu bếp khách sạn lớn! Cái món cơm chiên đó, thơm lắm!"
"Thật không đó?"
"Thật đó! Mau đi ăn thử đi, ngon không tưởng luôn!"
"Chờ tôi làm cho xong việc dưới ruộng, chiều qua xem thử."
"À... Ngon thì ngon, có điều giá hơi cao."
"Hả? Bao nhiêu?"
"Một dĩa cơm chiên dưa muối 25 đồng lận."
"Cái gì? Hai mươi lăm? Đắt dữ vậy! Nhà khác bán cùng lắm chỉ mười đồng, nhà Trường Quý đắt hơn mấy lần luôn đó?"
"Đúng là cao thật, nhưng mà cơm chiên dưa muối nhà Trường Quý đáng đồng tiền lắm, ăn rồi là hiểu, bảo đảm không tiếc."