Chương 49

Nhặt Được Bạn Trai Cũ Sau Khi Tận Thế Ập Xuống

Đô Thị Giả Đường 17-06-2025 23:31:02

Hứa Du Du ăn trưa xong thì cùng Trình Bội đến tòa nhà Âu Á. Ông Dư vừa thấy Hứa Du Du lập tức niềm nở chào hỏi: "Du Du đến rồi à, ba giờ chiều mới có lịch hẹn, em đã xem tài liệu về căn cứ Ô Hành trước đây mà sáng nay thầy gửi chưa? Ta có so sánh với dữ liệu gần đây, thấy có điểm không ổn lắm!" Hứa Du Du nói: "Em xem được một phần rồi nhưng chưa kịp xem hết." "Không sao, bây giờ chúng ta cùng xem lại, mấy con số này kỳ lạ quá." Ông Dư mở thiết bị thiết bị thông minh trước mặt, bật chế độ chia sẻ. Ông sắp xếp hai tập tài liệu song song rồi bắt đầu giải thích cho Hứa Du Du. . Sau khi xem xong toàn bộ số liệu, Hứa Du Du lộ rõ vẻ kinh ngạc: "Sao lại xảy ra mật độ chênh lệch lớn như vậy chứ? Đáng lý ra sau khi nghiên cứu đổi mới thuốc ức chế, các đặc trưng của việc xác sống hóa phải giảm đi mới đúng, sao lại còn cao hơn cả thế hệ đầu tiên?" Vẻ mặt ông Dư trở nên nghiêm trọng: "Thầy đang định tìm một người bạn cũ từng bị nhiễm để lén lấy ít máu, kiểm tra lại nồng độ virus. Du Du, chuyện này em đừng nói với ai vội. Nếu bộ truyện tranh ngắn của em có lượng người xem cao, có thể tập trung nhấn mạnh đến việc sử dụng thiết bị định vị và hiệu quả phòng ngừa." Hứa Du Du vẫn còn chưa hết bàng hoàng, chỉ biết gật đầu. "Sắp ba giờ rồi, chuẩn bị một chút đi, người đặt hẹn kế tiếp chắc cũng sắp đến. Cô ấy nói sẽ dẫn theo con trai bị nhiễm đến." "Dạ vâng, thưa thầy Dư.". "Reng reng reng." Một người phụ nữ ăn mặc sang trọng bước vào phòng tư vấn, phía sau là một thiếu niên có vẻ hơi ngơ ngác. Hứa Du Du nhanh chóng ra đón, rót cho họ một ly nước ấm. Vùng da dưới mắt người phụ nữ dù đã được che khuyết điểm kỹ lưỡng vẫn lộ rõ vết thâm đen, khuôn mặt hiện lên sự lo lắng không cách nào che giấu. Còn thiếu niên kia thì ngồi đờ ra một bên, môi hơi hé mở, ánh mắt trân trân nhìn xuống sàn nhà. Gương mặt vốn sáng sủa rạng rỡ nhưng lúc này lại chẳng hề có sức sống. Hứa Du Du nói: "Chào chị, xin đợi một chút, thầy Dư sẽ đến ngay." Người phụ nữ vội đáp: "Không sao không sao, chúng tôi chờ được." Giọng bà khàn khàn, có phần khô rát. Ông Dư ngồi xuống, trước tiên kín đáo quan sát cậu thiếu niên, sau đó mở lời: "Cô là cô Lâm đúng không? Hôm nay cô đến muốn tư vấn về vấn đề gì?" Nước mắt bà Lâm lập tức trào ra, rơi lộp độp. Thiếu niên thấy mẹ khóc thì trong mắt vẫn mang theo chút thắc mắc khó hiểu. "Tôi... hôm qua vất vả lắm tôi mới làm xong thủ tục để đưa con trai về nhà. Trước đây, mỗi lần đến thăm, nó vẫn là đứa trẻ hoạt bát, vui vẻ. Vậy mà chẳng hiểu sao, hôm qua vừa đón về, nó cứ thấy người là né tránh, còn gào thét với người giúp việc. Sau khi bộc phát xong cảm xúc thì lại thành ra ngơ ngẩn thế này." Ông Dư liếc nhìn thiếu niên rồi hỏi: "Từ khi về nhà hôm qua có chuyện gì xảy ra không? Chuyện gì cũng được, dù là chuyện nhỏ nhặt nhất."