Bách Trạch không chút biểu cảm tắt màn hình, ngón tay khẽ vuốt lên dòng khắc trên thiết bị thông minh.
Âm báo nhắc nhở chợt vang lên.
Hứa Du Du: [Bách Trạch, bốn giờ chiều nay anh giúp em lấy một món đồ được không? Căn hộ em thuê với Bội Bội nằm ngay đối diện nhà anh nhưng chiều nay cậu ấy có hẹn, em phải tới chỗ thầy Dư một chuyến. ]
Hứa Du Du: [Bên công ty vận chuyển sẽ mang đồ lên tận nơi, anh chỉ cần ký nhận giúp là được! Từ giờ chúng ta là hàng xóm rồi đó!]
Bách Trạch: [Được. ]
Anh liếc nhìn đồng hồ, 12 giờ 13 phút, vẫn còn kịp. .
"Bác sĩ, phần đầu tiên đã phát ra ngoài rồi, còn phần tiếp theo, ngài định thế nào ạ?"
Người đàn ông mặc blouse trắng chống cằm, hào hứng lật xem từng bình luận một cách say mê.
"Tôi không ngờ cô ta lại mang đến cho tôi một bất ngờ lớn như vậy đấy!"
"Đúng thế, bây giờ độ nóng trên mạng ngày càng lên cao! Ngài có muốn tranh thủ thời cơ châm thêm chút lửa không?"
"Tất nhiên phải để sự việc lên men từ từ mới có ý nghĩa. Tạm thời đừng tung tài liệu tiếp theo, cứ xem thử cô ta còn tạo ra được làn sóng gì nữa. Bên Y Chỉ nghiên cứu nâng cấp thiết bị định vị đến đâu rồi?"
Người đàn ông bên cạnh càng thêm cung kính: "Đã bước vào giai đoạn thử nghiệm rồi, chỉ là gần đây Y Nam có vẻ không chịu ngồi yên, cứ muốn dùng cách khác để liên lạc với em trai mình."
Ánh mắt vị bác sĩ trở nên lạnh lẽo: "Quả nhiên càng vô dụng càng thích gây chuyện. Nếu cứ không nghe lời nữa thì tìm người xử lý là được rồi.".
Hứa Du Du đang khoác tay Trình Bội xếp hàng đợi, phát hiện trong trung tâm thương mại có không ít người nhiễm bệnh, phần lớn đều giữ nguyên dung mạo ban đầu, bên cạnh đều có người thân hoặc bạn bè đi cùng.
Trong đám đông, cô bắt gặp một bóng dáng quen thuộc. Một cô gái kéo tay mẹ, hào hứng bước về phía cô.
Gương mặt cô bé đỏ ửng, ánh mắt trong veo, mẹ cô dáng người hơi còng, những đường vằn tím xanh xen lẫn nếp nhăn chằng chịt, thoạt nhìn có phần đáng sợ nhưng cô bé chẳng để tâm chút nào, cứ dính sát lấy mẹ.
"Không biết cô còn nhớ tôi không, tôi là nhân viên thu ngân hôm đó ở quảng trường Âu Hoa."
Hứa Du Du mỉm cười trả lời: "Nhớ chứ nhớ chứ. Cô đón được mẹ về rồi à? Chúc mừng nhé."
"Vâng ạ! Thật sự rất cảm ơn chị hôm đó đã cho em dũng khí!" Cô gái lại cúi đầu cảm ơn một lần nữa.
Hứa Du Du vội vàng đưa tay ngăn lại.
Trình Bội đứng bên thấy vậy cũng vui vẻ mỉm cười với Hứa Du Du. .
Bách Trạch gọi một chiếc taxi, đến dừng ở đoạn quốc lộ gần Viện Nghiên cứu.
Hai ngày nay anh ở nhà nghiên cứu dị năng, giờ cơ bản đã nắm rõ, phạm vi lớn nhất có thể bao phủ được là hai cây số. Như vậy thì đứng ngoài Viện Nghiên cứu anh vẫn có thể dùng tinh thần lực để dò xét hoạt động bên trong.
Tài xế nhìn gương mặt của Bách Trạch thì vẫn còn chút sợ hãi, lặng lẽ bật lên tấm chắn vô hình ở ghế lái.
Bách Trạch chậm rãi nhắm mắt lại, triển khai tinh thần lực.