Chương 45

Nhặt Được Bạn Trai Cũ Sau Khi Tận Thế Ập Xuống

Đô Thị Giả Đường 17-06-2025 23:31:02

Hứa Du Du xem xong video, sắc mặt lập tức trắng bệch. Hai tay cô siết chặt thiết bị thông minh, mạnh đến mức đầu ngón tay cũng tái nhợt, môi run rẩy trong vô thức. Bên cạnh, sắc mặt Trình Bội cũng chẳng khá hơn. Cô là bạn thân của Hứa Du Du, đương nhiên nhận ra người phụ nữ trong video chính là dì của Du Du. Cô ấy lén nhìn vẻ mặt của Hứa Du Du, muốn an ủi nhưng lại không biết phải nói gì. Đoạn video này lan truyền điên cuồng trên mạng, đẩy chủ đề lên một cao trào mới, cư dân mạng bất đồng ý kiến thì cãi nhau kịch liệt. Cũng có một bộ phận nhỏ bênh vực cho người nhiễm bệnh, khuyên cộng đồng đừng vơ đũa cả nắm. Nhưng phần lớn người xem bị đoạn video máu me đó kích động, lao vào mắng chửi dưới truyện ngắn của Hứa Du Du không tiếc lời. Ông Dư thấy vậy liền gửi tin nhắn cho Hứa Du Du qua thiết bị thông minh. Thầy Dư: [Chuyện này không thể vội vàng, định kiến của đại chúng không dễ gì thay đổi. Thầy gửi em một tập tài liệu thầy từng thu thập khi còn ở căn cứ Ô Hành. Khi đó thầy từng làm tư vấn tâm lý cho không ít người nhiễm. Em có thể xem qua, chọn vài phần chuyển thể thành truyện ngắn. Những câu chuyện này đều đã được cho phép sử dụng rồi. ] Hứa Du Du: [Cảm ơn thầy. ] Thầy Dư: [Đừng để tâm đến những lời mắng chửi trên mạng, giữ vững tinh thần. ] Hứa Du Du: [Em không sao đâu, trước khi đăng truyện em đã chuẩn bị tâm lý rồi. ] Hứa Du Du đặt thiết bị thông minh xuống, xoa nhẹ thái dương, thở dài một hơi. Trình Bội ngồi bên cạnh dè dặt lên tiếng: "Cả sáng nay bận rộn rồi, hay tụi mình ra ngoài ăn gì ngon ngon thư giãn một chút đi? Cậu thấy không, hôm nay cũng có một bộ phận người bắt đầu thay đổi góc nhìn rồi đấy! Mọi chuyện từ từ thôi, đám người trên mạng kia cũng đâu biết cậu là ai, không sao đâu." "Mình ổn mà! Chúng ta đi thôi. Mình vẽ truyện này cũng có phần tư tâm, coi như ghi lại hành trình chuyển biến tâm lý của bản thân vậy." Hứa Du Du nhìn chằm chằm vào cánh cửa lớn phía trước, như thể muốn xuyên qua đó để thấy được Bách Trạch ở đầu bên kia. Khoảng cách giữa hai người ngày càng xa. Trước khi tận thế xảy ra, cô vẫn cảm nhận được nỗ lực của Bách Trạch khi muốn giải thích, muốn hàn gắn. Nhưng từ sau lần gặp này, khoảng cách ấy chỉ ngày một rộng hơn. Cô vẫn cảm nhận được sự quan tâm và để tâm của Bách Trạch nhưng anh chưa từng vượt qua ranh giới đó thêm một lần nào nữa. Hứa Du Du khẽ chạm vào phần bình luận trên giao diện, ánh mắt dừng lại ở hai chữ "vực sâu". Cô chưa từng nghĩ anh thuộc về vực sâu, trước đây không phải, bây giờ không phải, sau này cũng sẽ không. Bách Trạch chăm chú nhìn chằm chằm vào một bình luận suốt một lúc lâu. [Đám người mê mẩn mấy câu chuyện cứu rỗi tự tưởng tượng cái gì thế không biết, làm sao các người chắc chắn đấy là tình yêu? Biết đâu chỉ là lòng biết ơn thôi thì sao? Đã là người yêu cũ rồi thì đừng nghĩ ngợi nhiều quá nữa. Hơn nữa, Điều 208 trong Luật Hôn nhân Mới ghi rõ người nhiễm bệnh là nhóm người loại ba, nếu không phải là vợ chồng hợp pháp từ trước thì bây giờ có muốn cũng chẳng đăng ký kết hôn được đâu, thật hết nói nổi!]