Bách Trạch dùng tinh thần lực đáp lại: "Ông muốn làm gì?"
Nụ cười của bác sĩ càng sâu: "Cho cậu xem cái này."
Ông ta xoay người, đi vào căn phòng thứ ba.
Bách Trạch theo sau bước vào, bên trong là một cầu thang xoắn ốc dẫn sâu xuống lòng đất. Từ góc nhìn hiện tại không thể thấy được đáy, chỉ thấy một khoảng đen đặc mù mịt.
Trên vách đá treo những ngọn đuốc vàng nhạt, những hoa văn chạm khắc cổ xưa phủ kín xung quanh, trên đó còn có những phù hiệu kỳ lạ không rõ nguồn gốc.
Bách Trạch men theo cầu thang đi xuống, đến một khoảng sân rộng mở. Bác sĩ vỗ tay hai cái, ánh sáng xanh biếc lập tức sáng lên.
Từ bên dưới vọng lên từng trận tiếng gào rít.
Phía dưới sân là một bầy xác sống chen chúc, đông nghẹt. Những kẻ này đều đã mất hoàn toàn ý thức, da thịt lỏng lẻo treo trên người, nhiều kẻ cụt tay cụt chân. Cả một khoảng đất rộng được chia thành từng ô vuông gọn gàng.
"Đây đều là những người nhiễm bệnh không có người thân hay bạn bè đăng ký lưu trữ. Chính phủ giao quyền xử lý cho Viện Nghiên cứu. Cậu nhìn xem, ngay cả Chính phủ – trên danh nghĩa luôn vì dân – cũng có một mặt tàn nhẫn như vậy."
Bác sĩ ấn nút đỏ ở khu số 64.
Đám xác sống trong khu số 64 lập tức trở nên điên cuồng, tự xé rách làn da trên người, tấn công vô tội vạ lẫn nhau, thậm chí là ăn tươi nuốt sống đồng loại.
Toàn bộ quá trình chỉ kéo dài chưa tới năm phút.
Một con quái vật mới đã hình thành. Cơ thể nó phình to gần gấp đôi người bình thường, hình dạng hoàn toàn đột dị, mắt đỏ sẫm, khóe miệng xé rộng tới tận mang tai. Nó bò rạp trên mặt đất, móng vuốt cào mạnh xuống nền, phát ra những tiếng gầm gừ đầy khó chịu.
"Vậy ra các người dùng bọn họ để làm thí nghiệm sao?" Giọng của Bách Trạch mang theo sự phẫn nộ rõ rệt.
Bác sĩ bật cười nhẹ: "Dù sao họ cũng không thể trở lại làm người, từ một loại quái vật này biến thành loại khác thì có gì khác biệt đâu?"
Bách Trạch nhìn cảnh tượng tựa địa ngục trước mắt, đột nhiên cảm nhận được một luồng năng lượng quen thuộc: "Các người đã trộn máu của những người này vào thế hệ thuốc mới, đúng không?"
Ánh mắt bác sĩ ánh lên tia khen ngợi: "Cậu đoán xem? Mà này, cậu vẫn còn xem họ là người à? Cậu có bao giờ nghĩ tới khả năng... có lẽ Bách Trạch thật đã chết trong siêu thị dưới lòng đất hôm đó rồi. Người tỉnh dậy sau đó - là cậu - liệu có còn là chính mình không? Hay chỉ là một con quái vật mang ký ức của cậu ta?"
Lời nói ấy khiến tâm trí Bách Trạch thoáng dao động, anh đột ngột cảm thấy một luồng sát khí nguy hiểm đang tiến tới. Anh lập tức thu hồi tinh thần lực, chỉ thấy ngay chỗ vừa đứng, một chiếc lồng giam có ánh sáng đen vàng đang không ngừng mở rộng.
Bác sĩ lộ vẻ tiếc nuối: "Không bắt được rồi."
Bách Trạch mở mắt, hơi thở còn chút hỗn loạn, tài xế đang run rẩy nhìn anh.
Qua gương chiếu hậu, anh thấy những đường vân tím xanh sưng phồng trên mặt mình đang dần xẹp xuống. Bách Trạch điều chỉnh lại nhịp thở, nói: "Quay về thôi, để anh chờ lâu rồi."
Tài xế tay run lẩy bẩy nhấn nút khởi động xe.