Chương 44

Nhặt Được Bạn Trai Cũ Sau Khi Tận Thế Ập Xuống

Đô Thị Giả Đường 17-06-2025 23:31:02

Âm thanh tin nhắn riêng vang lên. [Xyy: Mình rất thích câu này, cảm ơn đằng ấy nhé!] Trong lòng Bách Trạch hơi có chút thất vọng nhưng vẫn trả lời lại. [Zy: Mình cũng rất thích truyện ngắn cậu vẽ. ] [Xyy: Mình sẽ cố gắng cập nhật thường xuyên hơn ạ!] Một vài tài khoản nổi tiếng lần lượt đăng video kèm dòng trạng thái: [Không ngờ mới chỉ hai năm trôi qua từ thảm kịch đêm thành phố S sụp đổ, con người ta đã có thể hoàn toàn xóa sạch ký ức đau thương ấy rồi. Tôi tiếc thương cho những người vô tội chết không toàn thây và phẫn nộ thay cho những gia đình đêm đêm đau đớn không thể chợp mắt. Thì ra trí nhớ của những người cào phím đúng thật là quá ngắn ngủi mà!] Trong video, siêu thị ngầm tối om không còn sự nhộn nhịp như xưa, kệ hàng đổ sụp, một người phụ nữ bị đè kẹt nửa người dưới đó, sốt ruột muốn đẩy kệ sắt nặng trịch khỏi chân nhưng chỉ khiến vết thương thêm nặng. Mùi máu tanh nồng nặc, hòa lẫn mùi gỉ sắt. Người chồng thấy vậy vội buông tay đang bịt miệng con trai để chạy tới giúp vợ. Nhưng vừa buông ra, cậu bé lập tức òa khóc, nước mắt lăn từng giọt to, quần áo vốn gọn gàng đã dính đầy bụi, gương mặt trắng trẻo lấm lem đỏ đen lẫn lộn. Người đàn ông quay đầu lại, khẽ cảnh cáo: "Đừng khóc nữa, nói nhỏ thôi, ba đi giúp mẹ trước." Cậu bé bịt chặt miệng, không dám phát ra tiếng nhưng nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi. Người phụ nữ nửa người nằm trong vũng máu, sắc mặt ngày càng tái nhợt. Nhìn chồng con đầy hoảng loạn, trong lòng cô dâng trào một nỗi tuyệt vọng. Cô đưa tay ngăn chồng lại khi anh định thử nhấc kệ hàng, máu sền sệt và ẩm ướt thấm đẫm cả đế giày của người đàn ông. Cô lắc đầu, khẽ nói: "Anh làm vậy động tĩnh lớn lắm, chân em không đi được nữa đâu. Anh dẫn Lạc Lạc đi đi, đừng lo cho em nữa." Người đàn ông mắt đỏ hoe, không quan tâm đến vết máu trên tay, đưa tay lên lau mặt: "Anh sẽ không bỏ em lại." Ánh mắt của người phụ nữ lại kiên định hơn: "Hãy sống tiếp với Lạc Lạc, đừng lo cho em nữa!" Nhưng chỉ trong nháy mắt, một kẻ nhiễm bệnh lê bước từ phía sau lao thẳng về phía cậu bé. Tiếng hét của cậu còn nghẹn lại trong cổ họng chưa kịp phát ra đã bị hàm răng sắc nhọn xé toạc cổ họng. Máu tuôn ra như suối. Người phụ nữ không nhịn được mà hét lên: "Lạc Lạc!" Người đàn ông quay lại, mắt như muốn nổ tung. Anh chộp lấy một đoạn ống thép gãy bên cạnh đập mạnh về phía kẻ nhiễm bệnh. Nó gào lên rồi lại muốn lao đến nhưng bị đóng chặt vào tường, ống thép xuyên qua đầu, rất nhanh đã không còn động đậy. Người đàn ông cởi áo khoác bịt vào vết thương của con trai nhưng cũng không ích gì. Máu nhanh chóng thấm đẫm lớp áo. Người phụ nữ vùng vẫy muốn bò lại gần, phần hông và bụng bị kéo rách toạc, máu thịt bầy nhầy. Người đàn ông ôm con đến cạnh vợ, cả gia đình ôm chặt lấy nhau. Lũ xác sống nghe thấy động tĩnh liền gào rú lao đến, ba người chìm vào biển xác sống.