Vừa thăm dò vào bên trong Viện Nghiên cứu, đầu óc anh lập tức nhói lên một cơn đau buốt, như có lưỡi dao sắc lẹm rạch qua dây thần kinh. Anh cố gắng chịu đựng cơn khó chịu, tiếp tục tra xét, đến tầng ba dưới lòng đất thì đột nhiên cảm nhận được một luồng tinh thần lực quen thuộc.
Anh quay đầu nhìn lại, một người đàn ông đang cắm đầu ngấu nghiến xác thịt, toàn thân nhuộm đầy máu tươi. Hắn cầm một khối thịt nhão nhoẹt chậm rãi ngẩng đầu lên.
Bách Trạch bất chợt nghẹn thở. Khuôn mặt đó... giống anh như đúc...
Một giọng đàn ông vang lên trong đầu anh: "Mày là Bách Trạch thật sao?"
Người trước mặt mang gương mặt của Bách Trạch vẫn đang nhai nuốt máu thịt, sợi máu kéo dài từ khóe miệng nhỏ xuống. Hắn từ từ đứng dậy, nhìn chằm chằm vào anh không rời.
Khóe miệng "Bách Trạch" cong lên thành một nụ cười kỳ quái, dần dần ngoác ra, để lộ hàng răng nanh ken dày, da mặt bị kéo căng tới mức trong suốt. Mắt hắn nổi đầy tơ máu, chằng chịt đến mức nhuộm cả đồng tử xanh lam thành sắc đỏ.
"Bách Trạch" đứng thẳng giữa hành lang, từng bóng đèn sau lưng hắn tắt dần, tắt dần, bóng tối như từng khối nặng nề đổ ập tới. Trông giống như một con mãnh thú há to cái miệng đầy máu, bước ra từ nơi tăm tối, mang theo mùi máu tanh nồng nặc ập tới.
Bóng đen hoàn toàn nuốt trọn hành lang. Một tiếng gào thét rít rống của xác sống vang lên,"Bách Trạch" khom lưng, lao thẳng về phía tinh thần thể của Bách Trạch.
Trong không khí nồng nặc mùi tử thi thối rữa. Ngay lúc hắn sắp chạm vào Bách Trạch thì thân thể bỗng từ vai trở xuống sụp đổ, làn da trên mặt run rẩy co rút, ngũ quan dường như tan chảy.
Khung cảnh trước mắt bắt đầu vỡ vụn, tách thành từng mảnh nhỏ méo mó, cuối cùng hóa thành một mảng sáng trắng mờ ảo.
Lấy tinh thần lực của Bách Trạch làm trung tâm, thế giới mới bắt đầu hiện ra. Những viên gạch tráng men màu nhạt nối liền nhau, tường trắng mọc lên từ mặt đất, xung quanh là đám đông người nhiễm bệnh đang tản mác trong khu trung tâm.
Thì ra vừa rồi chỉ là ảo giác. Bách Trạch khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Anh bắt đầu dò từng căn phòng trong khu trung tâm. .
Bác sĩ nhìn chằm chằm vào màn hình hiển thị trước mặt, ánh sáng lạnh lẽo mờ mờ phản chiếu lên làn da ông, khiến nước da vốn đã tái nhợt lại càng thêm trắng bệch.
Khóe môi ông nhếch lên: "Không hổ là dị năng giả cấp S, nhanh như vậy đã phá được ảo cảnh. Loại hạt giống tốt thế này, trong phòng thí nghiệm cũng chẳng có mấy người."
Người đàn ông vẫn đứng phía sau ông ta, dáng vẻ vô cùng cung kính, thấp giọng hỏi: "Bác sĩ, có cần chúng tôi truy tìm vị trí của thể xác của cậu ta không?"
Bác sĩ đứng dậy, khoác áo blouse trắng: "Không cần. Tôi đến phòng thí nghiệm chờ cậu ta là được, cho cậu ta xem chút trò vui cũng chẳng sao.".
Bách Trạch lần theo tầng một và tầng hầm một một vòng, vẫn không thấy khác biệt gì so với lúc trước anh còn ở tại Viện Nghiên cứu. Sau một hồi suy nghĩ, anh đi thẳng xuống tầng hầm ba.
Ánh đèn mờ nhạt chiếu sáng lờ mờ hành lang dài, ở giữa hành lang là một người đàn ông đang đứng. Không phải "Bách Trạch" trong ảo cảnh mà là vị bác sĩ cuối cùng đã kiểm tra cho anh.
"Đến rồi à? Tôi đợi cậu lâu lắm rồi." Bác sĩ quay người lại, gương mặt dịu dàng như ngọc mang theo nụ cười ấm áp.