Trình Bội lén nháy mắt với cô, ra hiệu tối nói chuyện tiếp. Rồi quay sang đưa khăn giấy cho Y Nam, treo nụ cười giả tạo lên mặt, tỏ vẻ ân cần hỏi han.
Hứa Du Du lấy điện thoại ra, mở diễn đàn Tinh Mê, tìm đến mục thần tượng và đăng một bài nặc danh:
[Siêu chấn động luôn nè mọi người ơi! Tác giả Y Nam xuất hiện ở tiệm bánh ngọt Tâm Du của Đại học Phổ Hoa kìa!]
Sau đó cô thoát ra gọi xe, rồi quay lại xem bài viết thì đã có hơn trăm bình luận.
Bên dưới, một đám fan nam fan nữ thi nhau la hét muốn đến gặp thần tượng ngoài đời.
Hứa Du Du khẽ cong môi: Cái bộ dạng chật vật thế này sao có thể chỉ để mình tôi nhìn thấy chứ!.
Bầu trời đột nhiên tối sầm lại như một tờ giấy trắng bị ném vào vũng bùn, thấm dần thành đủ sắc độ xám, nặng nề và trầm lặng.
Gió bắt đầu nổi lên.
Hứa Du Du ngồi trên xe, mở phần tin nhắn chưa đọc trong thiết bị thông minh.
Bách Trạch: [Anh đã xem hết tài liệu người nhiễm mà em đã để lại rồi. ]
Cô vừa định nhắn lại thì phát hiện phía anh vẫn hiện đang nhập văn bản nhưng mãi vẫn chưa gửi gì đến.
Hứa Du Du kiên nhẫn chờ mấy phút.
Bách Trạch: [Em ăn trưa chưa?]
Hứa Du Du nhìn chằm chằm vào câu đó, trong lòng có chút cạn lời. Chỉ có bốn chữ mà đánh lâu vậy sao? Cô đưa tay gõ lại: [Em có chuyện muốn bàn với anh, giờ sẽ qua đó. ]
Chỉ vài giây sau đã có hồi âm.
Bách Trạch: [Được, chắc em vẫn chưa ăn trưa nhỉ? Anh sẽ chuẩn bị chút đồ ăn. ]
Hứa Du Du: [Ừm. ]
Sau đó cô tắt khung trò chuyện, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ. .
Bách Trạch tắt thiết bị thông minh, đang định quay về phòng dán lớp da nhân tạo thì chợt khựng lại, liếc nhìn bàn tay sưng đỏ tấy lên, khẽ thở dài, đành tạm gác lại.
Anh đeo găng tay bắt đầu chuẩn bị nấu ăn, cẩn thận rửa sạch nguyên liệu. Thế nhưng khi đến bước thái rau thì gặp khó khăn. Khớp ngón tay cứng đờ và bàn tay sưng vù khiến Bách Trạch không thể điều khiển tốt lực đạo và phương hướng, rau cắt ra mỏng dày lẫn lộn, tốc độ cũng chậm chạp.
Bách Trạch bất lực nhìn người máy giúp việc đang đứng ngơ ngác bên cạnh. Có lẽ Hứa Du Du từng nghĩ anh không cần phải nấu ăn, nên lúc trước không mua loại có chức năng nhà bếp.
Không còn cách nào, Bách Trạch chỉ có thể âm thầm tính toán thời gian, thử dùng tinh thần lực để điều khiển dao. Sau vài lần thất bại thì tốc độ rõ ràng nhanh hơn hẳn.
Khi nguyên liệu đã được cho vào nồi nấu, Bách Trạch xoay người trở về phòng bắt đầu dán da nhân tạo. Dán được nửa chừng, chuông cửa bất ngờ vang lên.
Bách Trạch lúng túng khựng lại một giây. Hứa Du Du đến sớm hơn dự tính của anh. Anh vội vã dán nốt phần còn lại một cách qua loa, soi gương thấy tạm ổn, không có gì sơ hở thì lập tức chạy ra mở cửa. .
Vừa bước vào cửa, Hứa Du Du đã ngửi thấy một mùi thuốc nhè nhẹ, cô khẽ cau mày, không rõ mùi ấy từ đâu bay tới.