Chương 21

Nhặt Được Bạn Trai Cũ Sau Khi Tận Thế Ập Xuống

Đô Thị Giả Đường 17-06-2025 23:31:03

Vẻ mặt Hứa Du Du có chút lúng túng, cô khẽ ho vài tiếng: "Hôm qua lúc Quan Lục dẫn em đi tách thiết bị thông minh, không may bị Giáo sư Lâm nhìn thấy nên ông ấy hiểu lầm nên nói với mẹ em nhưng mà em đã giải thích rõ rồi!" Nói xong còn lén liếc Bách Trạch hai cái. Quan Lục mặt đầy bất lực, vội vàng giơ tay ra hiệu mình vô tội. Bách Trạch đưa sữa ấm cho Hứa Du Du, tiện tay thu luôn cốc nước trước mặt Quan Lục lại, ám chỉ rõ ràng: không muốn cho cậu uống nữa đấy! Quan Lục thấy hành động trẻ con này thì chỉ biết bật cười. Quả nhiên, dù là người điềm đạm cỡ nào, khi yêu vào rồi cũng hóa thành người vô lý. Hứa Du Du thì đang bận trả lời tin nhắn, không để ý thấy hành động trẻ con ấy. [Du Du ơi! Mình về thành phố S rồi! 11 giờ, chỗ cũ, không gặp không về nhé! Mau đến đi mau đến đi, cậu sẽ bất ngờ lắm đó! Không thể tin nổi là mình hẹn được anh ấy rồi!] Trình Bội. [Được!] Hứa Du Du. Trình Bội vẫn luôn ầm ĩ như thế, chẳng biết lần này lại vì chuyện gì. Bách Trạch quay lại phòng trà rửa bộ ấm chén, Quan Lục thấy vậy thì ánh mắt khẽ động, lặng lẽ đi theo vào. Anh liếc ra ngoài, thấy Hứa Du Du vẫn đang ngồi yên tại chỗ, bèn hạ giọng hỏi: "Cậu vẫn chưa nói cho Hứa Du Du biết "Tâm Du" là cửa hàng của cậu à? Ông Lý năm nay nghe theo ý tưởng của cậu, bán đủ loại bánh năng lượng, kiếm được không ít đâu. Hôm qua khai trương lại, buôn bán cũng cực kỳ đông luôn đấy! Cậu chắc là đã nhận được một khoản chia lời khổng lồ rồi phải không? Đã thành đại gia như vậy còn dùng tiền của Du Du làm gì nữa!" Nghĩ đến đoạn tương tác thân mật tối qua, lòng Bách Trạch như có một làn nước xuân ấm áp hôn lên nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ: "Du Du muốn nuôi tôi, cậu có ý kiến gì à?" Quan Lục khẽ bật cười: "Cậu cứng miệng thật đấy! Tôi đây nghèo rớt mồng tơi rồi mà cậu còn bịa ra một cái lý do, sống chết không chịu để Hứa Du Du biết tên cửa hàng. Theo tôi thấy, chi bằng cậu dũng cảm theo đuổi lại đi, biết đâu em ấy không để tâm chuyện cậu là người nhiễm bệnh thì sao?" Ánh mắt Bách Trạch thoáng u tối: "Làm sao cậu chắc được là em ấy không phải vì áy náy nên mới đối tốt với tôi?" Anh nhìn xuống tay mình, những vết đỏ và sưng do dị ứng vẫn chưa hoàn toàn lặn xuống. Thế nhưng anh vẫn kiên quyết đeo lớp da nhân tạo: "Hơn nữa, tôi còn chưa chuẩn bị xong. Ngay cả bản thân còn chưa thể chấp nhận chính mình như thế này thì làm sao dám đòi hỏi em ấy chấp nhận đây?" Quan Lục khẽ thở dài, vỗ vai bạn một cái như an ủi. Hứa Du Du nhìn hai người cứ thì thầm to nhỏ trong phòng trà, lòng đầy tò mò như có bé mèo nhỏ đang cào loạn xạ nhưng cô lại không thể làm chuyện như áp tai vào tường nghe lén, chỉ có thể hết lần này đến lần khác liếc mắt nhìn vào trong. Cho đến khi hai người lần lượt bước ra, cô mới lập tức ngồi lại nghiêm chỉnh như chưa từng tò mò: "Anh biết Viện Nghiên cứu Tương Lai đã chính thức lập dự án chữa khỏi hoàn toàn cho người nhiễm bệnh rồi. Nghe nói giai đoạn nghiên cứu lý thuyết đầu tiên sắp kết thúc, giai đoạn hai sẽ bắt đầu tiến hành thực nghiệm, mà trùng hợp cũng do Giáo sư Bạc Thanh phụ trách. Không biết anh có thể được tham gia vào dự án này không nữa." Hứa Du Du có chút ngạc nhiên. Trước giờ cô vẫn nghĩ Quan Lục chỉ chọn nơi tốt nhất mà đầu quân, dù sao học thuật của "Nghiên cứu Tương Lai" trong giới cũng thuộc hàng đầu. Nhưng nghe anh ấy nói thế này... dường như còn có mục đích khác nhỉ?