Khung trò chuyện của Bách Trạch hiện lên dòng chữ đang nhập tin nhắn.
Sau vài giây im lặng.
Bách Trạch: [Là vì anh sao?]
Ánh mắt Hứa Du Du hơi trầm xuống, vội vàng trả lời: [Không không, anh đừng nghĩ linh tinh!]
[Tinh. ]
Bách Trạch lập tức gửi đến một cuộc gọi video.
Hứa Du Du hơi ngớ người, rồi luống cuống kéo giao diện làm đẹp của thiết bị truyền tin ra, tay kia thì lục tìm thỏi son trong túi.
Cô vội vã tô hai đường, vừa kết nối xong thì thứ đầu tiên đập vào mắt chính là mái tóc như ổ gà của mình.
Hứa Du Du: ...
Cô không nói một lời, trùm mũ áo ngủ lên đầu, giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Bách Trạch bật cười thành tiếng: "Nhìn thế này cũng đáng yêu mà."
Hứa Du Du nhìn gương mặt không hề che giấu của Bách Trạch và đôi mắt xanh trong suốt, hơi nheo mắt lại: "Anh như vậy cũng khá đẹp trai đấy!"
Bách Trạch đưa tay chạm vào mặt mình: "Hôm nay em cãi nhau với dì là vì anh sao?"
Hứa Du Du lảng ánh mắt sang trái: "Không phải."
Bách Trạch khẽ thở dài: "Em có biết mỗi lần nói dối là em sẽ liếc sang trái không?"
"Hả?"
"Hồi mới hẹn hò, em lúc nào cũng chỉ ăn một chút. Anh hỏi em có no chưa, em cũng liếc mắt như thế mà bảo là no rồi nhưng ánh mắt thì đầy khát khao, sắp tràn cả ra ngoài luôn đấy!"
Hứa Du Du đỏ bừng cả mặt nhưng bị chọc cười thế này, tâm trạng cũng tốt lên không ít.
"Anh biết dì vẫn còn định kiến với anh rất nặng, chúng ta từ từ cố gắng nhé em? Đừng vội, vẫn còn nhiều thời gian mà!"
Giọng nói dịu dàng của Bách Trạch như có sức xoa dịu đặc biệt, khiến sự bức bối trong lòng Hứa Du Du cũng dần tan biến.
Nhưng lúc nằm trên giường trước khi ngủ, cô lại cảm thấy có gì đó sai sai, sao câu đó nghe mập mờ thế nhỉ?
Lời mẹ cô lại vang lên trong đầu. Bản thân Hứa Du Du chưa từng chứng kiến thế giới bên ngoài vào thời điểm tận thế, liệu lời của Bách Trạch có thật không? Nếu anh thực sự giống như những người nhiễm trong siêu thị, từng chia nhau ăn xác dì nhỏ, cô còn có thể đối diện với anh được nữa không?
Trong lòng Hứa Du Du lại bị một mớ suy nghĩ rối ren bủa vây.
Thôi kệ, mai đi hỏi ông Dư thử xem sao đã. .
Quán cà phê tầng một, tòa nhà Âu Á.
Trình Bội đang khuấy cà phê trước mặt, ánh mắt đảo quanh khắp nơi. Chợt thấy bóng dáng Hứa Du Du xuất hiện ở cửa, cô ấy lập tức phấn khích vẫy tay gọi.
Nhưng giữa mùi thơm nồng của cà phê, Hứa Du Du lại mơ hồ ngửi thấy một mùi nước hoa nồng nặc, không khỏi cau mày.
"Mình vừa chuẩn bị ký hợp đồng với bên môi giới thì anh ta bảo có việc gấp nên ra ngoài nghe điện thoại. Mà này, rốt cuộc là Y Nam đã chọc gì cậu thế? Giờ anh ta gần như bị cả mạng xã hội tẩy chay luôn rồi đấy, mau kể cho mình nghe đi, mình tò mò cả đêm qua rồi!"
Hứa Du Du vừa định mở miệng thì một giọng nam cắt ngang.
"Xin lỗi, để cô Trình đợi lâu rồi. Chúng ta ký hợp đồng trước nhé, chiều tôi sẽ liên hệ chủ nhà để bàn giao căn hộ. Cô ấy cũng đang muốn cho thuê sớm."
Hứa Du Du quay đầu nhìn anh ta, bất giác sững người.