Y Nam chỉnh lại quần áo bị xộc xệch, vẫn giữ nụ cười lễ độ: "Hiện tại có rất nhiều tin đồn thất thiệt lan truyền trên mạng, mong mọi người nâng cao khả năng nhận biết, đừng bị dẫn dắt bởi dư luận. Tất cả những tài khoản tung tin đồn, tôi đều sẽ gửi thư cảnh cáo từ luật sư!"
Nhưng ngay lúc đó, chuyện lạ đã xảy ra. Màn hình lớn vốn đang phát VCR quảng bá sách mới bất ngờ bị cắt sang một đoạn video quay trong khách sạn.
Trong video, Y Nam với ánh mắt âm trầm, không còn vẻ ngoài ôn hòa như thường ngày, cúi người nhặt thiết bị thông minh dưới đất lên, gọi một cuộc điện thoại.
"Em trai, em làm việc ở Viện Nghiên cứu thế nào rồi?"
Tại hiện trường, câu nói đó cứ được phát đi phát lại, gây nên một trận chấn động dữ dội, đám phóng viên như phát cuồng.
Y Nam mặt mày tái mét, trợ lý kéo gã ra khỏi đám đông: "Đó là ghép đấy! Ghép hết đấy! Làm thế này là phỉ báng!"
Hứa Du Du hơi thắc mắc: "Cái này đúng là ác giả ác báo rồi nhưng rốt cuộc hắn có liên quan gì đến Viện Nghiên cứu không nhỉ? Bình thường chẳng phải hắn thuộc phe đối lập với Viện Nghiên cứu à? Còn nhiều lần phát biểu phản đối người nhiễm, hoàn toàn đi ngược lại với lý niệm của Viện Nghiên cứu."
Bách Trạch thở dài: "Anh cứ cảm thấy phía sau Viện Nghiên cứu không đơn giản như vậy.".
Sau khi Hứa Du Du rời đi, Bách Trạch trở lại phòng, mở ống thuốc tiêm đã được pha chế sẵn, ánh mắt dần trầm xuống.
Loại thuốc này không giống với thuốc anh thường dùng trong Viện Nghiên cứu nhưng để giữ được lý trí, anh vẫn phải tiêm vào.
Anh lấy ra một ống thuốc mới, tiêm thẳng vào mạch máu, cơn đau thấu tim lan khắp ngực, trong mắt như phủ một lớp sương đỏ, cặp răng nanh lộ ra mơ hồ, những đường vân tím xanh trên mặt bắt đầu sưng phồng lên rõ rệt.
Anh chợt ngửi thấy trong không khí phảng phất mùi máu tanh, giống như kẻ đói khát lâu ngày bất chợt nhìn thấy thức ăn, Bách Trạch lao ra khỏi phòng, chộp lấy đĩa thịt bò sống trên bàn ăn, vừa định nhét vào miệng thì bàn tay lại khựng lại giữa không trung.
Anh phát ra một tiếng gầm khẽ đặc trưng của tang thi, cái đĩa trong tay rơi xuống đất, mảnh sứ vỡ cắt vào cổ tay anh, máu màu xanh lam đen từ từ nhỏ xuống, vậy mà cảm xúc của anh lại dần ổn định.
Nhìn cảnh bừa bộn dưới đất, lần đầu tiên Bách Trạch cảm thấy một loại bất lực len lỏi trong lòng. Anh nhớ tới vết xước mờ trên mặt Hứa Du Du hôm nay, có lẽ hôm qua cô và mẹ đã cãi nhau rất dữ dội.
Nhưng nếu ngay cả cảm xúc bản thân còn không khống chế được thì anh lấy gì để cho cô một lời cam đoan đây?
Bách Trạch nhìn lọ thuốc trong tay, trong mắt thoáng qua một tia chán ghét.
Rốt cuộc Viện Nghiên cứu đang muốn làm gì?.
Sáng hôm sau, Hứa Du Du đã thu dọn xong đồ đạc.
Gần đây ba Hứa thường xuyên ngủ lại Viện Nghiên cứu không về nhà, sắc mặt mẹ Hứa cũng lạnh lùng, xách túi liếc cô một cái rồi bước ra ngoài trên đôi giày cao gót.
Hứa Du Du thở dài một hơi, hẹn trước thời gian với Trình Bội.
Công ty chuyển nhà đưa hành lý đến tòa nhà số 6 khu Hằng Viễn, hai người bận rộn cả buổi sáng mới vừa vặn sắp xếp ổn thỏa.