Âm báo của thiết bị thông minh Bách Trạch bất ngờ vang lên, anh mở tin nhắn ra thì sắc mặt lập tức trầm xuống.
Mùi thơm ngào ngạt từ trong bếp dần lan tỏa ra, nước canh màu trắng sữa sôi lăn tăn những bong bóng nhỏ. Hứa Du Du bước tới vặn nhỏ lửa, ánh mắt liếc qua thớt thấy nguyên liệu bị cắt méo mó kỳ quặc, trong lòng thoáng nghi hoặc, chẳng lẽ sau khi trở thành người nhiễm, kỹ năng nấu ăn của Bách Trạch cũng tụt dốc sao?
Cô quay đầu lại thì thấy Bách Trạch đang cau mặt, sắc mặt âm trầm, cô nhất thời không hiểu chuyện gì: "Anh sao vậy?"
Bách Trạch tắt đi bức ảnh chụp nghiêng gương mặt người đàn ông mà ông Lý vừa gửi tới, lập tức thu lại cảm xúc, mỉm cười trả lời: "Không sao."
Hứa Du Du liếc thấy ở phần xương hàm rõ nét của anh hình như có một chỗ da nhăn lại, lờ mờ có thể thấy lớp da đỏ bên dưới, cô tò mò ghé lại gần nhìn kỹ, Bách Trạch lập tức cứng đờ người.
Một ý nghĩ bất chợt lướt qua trong đầu, Hứa Du Du lập tức nắm lấy tay anh, chỉ vừa chạm vào là cô đã hiểu ra tất cả. Cô cẩn thận bóc ra một mảnh da nhân tạo, nhìn thấy bí mật được giấu kín bấy lâu.
Trên tay anh xuất hiện chi chít những vết dị ứng rất nặng, da đã chuyển sang màu đỏ sẫm, những vết sưng tím bầm đan xen tạo thành cảnh tượng ghê rợn.
Bách Trạch muốn rút tay lại nhưng bị Hứa Du Du giữ chặt. Anh thấy sắc mặt cô trở nên cực kỳ khó coi, trong lòng không khỏi hoảng loạn, mấy lần định mở miệng giải thích nhưng cuối cùng lại nuốt lời xuống.
Hứa Du Du buông tay anh ra.
"Sao anh phải làm như vậy chứ?"
Bách Trạch chớp mắt, trong đầu lướt qua vô số lý do để lấp liếm nhưng khi nhìn thấy khóe mắt ửng đỏ của Hứa Du Du, anh lại không thể nói ra bất cứ điều gì.
"Anh..."
"Anh xin lỗi." Bách Trạch khẽ rụt bàn tay đỏ tấy đáng sợ ra phía sau, muốn giấu đi.
Hứa Du Du thở dài, xoay người đi vào trong phòng. Bách Trạch đứng im tại chỗ, luống cuống tay chân.
Cô cầm hộp y tế gia dụng ra ngồi xuống trước ghế sofa, vừa mở ra đã ngửi thấy mùi thuốc y như lúc mới vào cửa, liền biết ngay Bách Trạch đã lén bôi thuốc trước đó, cô ra hiệu bảo anh lại đây.
Bách Trạch ngoan ngoãn dịch lại gần, ngồi thẳng lưng.
Hứa Du Du cẩn thận nâng tay anh lên, nhẹ nhàng bóc từng lớp da nhân tạo, cả hai bàn tay đều sưng tấy lên một vòng, màu đỏ sẫm đối lập rõ rệt với làn da trắng lạnh ở cánh tay, cô dùng nước ấm chậm rãi lau sạch từng chút thuốc còn sót lại.
Những đường gân tím nổi rõ trên mu bàn tay, đan xen với làn da sưng đỏ, đôi tay vốn thon dài, khớp xương rõ ràng giờ đây trở nên vô cùng xấu xí. Bách Trạch nhìn chằm chằm vào tay mình, ánh mắt dần tối lại, lộ rõ vẻ chán ghét.
Hứa Du Du nhẹ nhàng bôi đều thuốc mỡ, hàng mi dày in bóng mờ dưới bầu mắt, đôi mắt vốn luôn cong cong mang theo ý cười giờ đây khẽ cụp xuống, khó nhìn rõ cảm xúc.
Bách Trạch nhìn vẻ mặt chăm chú của cô, trong lòng như có gì đó khẽ rung động. Du Du... liệu có thể vẫn còn thích anh không?