Chương 25

Nhặt Được Bạn Trai Cũ Sau Khi Tận Thế Ập Xuống

Đô Thị Giả Đường 17-06-2025 23:31:03

Hứa Du Du vừa nhìn đã thấy hình xăm thánh giá rỗng kéo dài từ cổ lên xương quai xanh của người đàn ông, lập tức cảm thấy nghẹt thở. Hoa văn đỏ sẫm phức tạp và sắc sảo, quấn quanh phần xương tinh tế ấy, trong mắt Hứa Du Du như tràn ra từng mảng máu đỏ. Sao... sao lại là hắn? Đồng tử Hứa Du Du lập tức co rút, nhìn chằm chằm vào hình xăm thánh giá đó, tâm trí chìm vào ký ức khi xưa. . Hai năm trước, trong siêu thị ngầm. "Không sao đâu, chúng ta sẽ sống sót rời khỏi đây." Một thanh niên đứng bên cạnh liếc mắt khinh thường nhìn họ, trên trán có một vết thương sâu đến thấy xương, máu chảy dọc xuống một bên mặt, càng làm nổi bật hình xăm thánh giá rỗng đỏ sẫm bên cổ, trông đầy tà dị. Gã lơ đãng nói: "Đến tận thế rồi mà còn diễn cảnh tình nhân dính nhau hở tí lại ân ái à?" Bách Trạch lạnh nhạt liếc mắt nhìn gã, ánh mắt thờ ơ như không thèm để tâm. Người đàn ông bật cười khẩy một tiếng rồi quay mặt đi, không nói thêm lời nào. Cuối cùng, tiếng lết lê của lũ xác sống vang lên ngoài cửa, một người phụ nữ không kiềm chế được mà hét lên, khiến âm thanh va đập càng trở nên dữ dội. Có người chửi thầm một câu, vớ lấy vũ khí bên cạnh. Bách Trạch dẫn Hứa Du Du men theo bức tường tiến về góc chết bên cửa, thanh niên kia thấy vậy nên lập tức âm thầm bám theo phía sau. Trong khoảnh khắc, cánh cửa bị đập tung, khung cửa rơi xuống đất vang lên tiếng rầm lớn, lũ xác sống gào rống lao vào, thấy người liền nhào đến cắn xé, tiếng thét chói tai hòa cùng âm thanh nhai nuốt, cả phòng nghỉ trong tích tắc hóa thành địa ngục trần gian. Mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi, dưới ánh đèn chập chờn, Bách Trạch dùng thanh cậy nhanh gọn hạ gục lũ xác sống phía trước. Phía sau, Hứa Du Du dù mặt tái mét nhưng không hề vướng chân vướng tay, cô cầm chổi quét tìm được quơ vào lũ xác sống đang cố tràn đến. Những tiếng la hét và phần thịt tươi mới trong góc đã thu hút phần lớn sự chú ý của đám xác sống. Bách Trạch đang định nhân cơ hội kéo Hứa Du Du chạy ra ngoài thì thanh niên kia bất ngờ nở nụ cười mỉa mai. Gã cố ý đẩy một con xác sống đang nhào tới về phía Hứa Du Du, khuôn mặt tanh hôi của nó đột ngột áp sát, răng nanh sắc nhọn sắp cắm xuống thì bị một cánh tay chặn ngang. "Không! Bách Trạch! Tay của anh..." Nước mắt Hứa Du Du lập tức trào ra, Bách Trạch bị cắn mất một mảng lớn trên cánh tay, máu nhuộm đỏ cả tay áo. Vẻ mặt anh bình tĩnh, dường như không cảm thấy đau đớn, giải quyết xong con xác sống rồi lập tức kéo Hứa Du Du chạy ra ngoài. "Du Du? Du Du?" Giọng gọi của Trình Bội kéo Hứa Du Du ra khỏi hồi ức. Trên gương mặt cô vẫn còn vương chút u sầu, ngơ ngác nhìn người thanh niên trước mặt. Rõ ràng ngũ quan hoàn toàn khác biệt nhưng bóng dáng và hình xăm ấy lại giống đến kỳ lạ, ngay cả giọng nói... cũng rất giống. Thế nhưng loại người tiểu nhân như hắn sao có thể trở thành tác giả Y Nam mà ai cũng kính nể được chứ? Nghĩ đến đây, Hứa Du Du tức giận đến mức trừng mắt nhìn gã.