"Quy định là chỉ được thả người nhiễm loại B ra ngoài, giờ điều tra ra số 835 là loại A, giờ tính sao đây?" Giọng nói trong bóng tối bỗng mang theo vài phần giận dữ: "Chuyện nghiêm trọng thế mà ông không coi ra gì à? Bộ phận ông phụ trách xảy ra sai sót lớn thế này đấy!"
Bác sĩ thẳng người dậy, sắc mặt dần trở nên lạnh lùng: "Lần cuối tôi kiểm tra cho cậu ta là đã phát hiện rồi, bộ định vị cũng đã khởi động chế độ theo dõi. Sau đó thuốc cũng được điều chỉnh dần dần, sớm muộn gì cũng sẽ đồng hóa thành người nhiễm loại B thôi, gấp làm gì chứ? Kế hoạch vẫn còn dài mà!"
"Tốt nhất là cậu làm được như lời vừa nói đấy!" Rầm một tiếng, cánh cửa sắt bị đóng sầm lại.
Bác sĩ đứng trước mặt người đàn ông, đầu kim tiêm sắc bén phản chiếu ánh sáng trắng lạnh lẽo. Tinh thần người kia đã gần như sụp đổ, nước mắt nước mũi giàn giụa, tay chân bị trói chặt đến mức bầm tím cả một vùng lớn.
"Kiếp sau nhớ chọn chỗ mà đầu thai cho tốt."
"Cốc cốc cốc! Cốc cốc cốc!" Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.
Bác sĩ dừng tay, quay người mở cửa. Người đàn ông cơ bắp vừa rồi thở hổn hển đứng ngoài, liếc vào bên trong: "May mà kịp lúc, bác sĩ, Y Nam có việc cần dùng đến người này."
Hắn cung kính đưa tài liệu ra.
Bác sĩ lật xem bản báo cáo trên tay, khóe môi càng lúc càng nhếch cao.
Thú vị hơn rồi đây. .
Sau bữa trưa, trời đã bắt đầu ngả chiều, Hứa Du Du thu dọn xong đồ đạc mang theo, đứng ở cửa tạm biệt Bách Trạch.
"Em về trước nhé, còn phải chuẩn bị một số tài liệu. Mai em sẽ đến tòa nhà Âu Á một chuyến, ông Dư bên căn cứ Ô Hành muốn mở một phòng tư vấn tâm lý chuyên dành cho người nhiễm bệnh và thân nhân của họ, ông ấy hỏi em có muốn làm trợ lý cho ông ấy không, mời em đến đó xem qua rồi bàn kỹ hơn."
Bách Trạch đứng ở cửa, thuốc bôi trên người anh đa phần đã thẩm thấu hết, chỗ sưng đỏ cũng dịu đi nhiều. Anh ngoan ngoãn gật đầu, đưa cho Hứa Du Du vài viên kẹo sữa cô hay ăn: "Về cẩn thận nhé. Tòa nhà Âu Á cách đây thì gần nhưng mà lại xa nhà em lắm. Nếu sau này làm việc ở đó, liệu có bất tiện không?"
"Nếu thực sự xác định rồi thì chắc sẽ thuê nhà gần đó. Khi trước Trình Bội cũng từng rủ em ở chung, đến lúc đó hỏi thử cậu ấy xem sao."
Sắc mặt Bách Trạch khẽ cứng lại, lặng lẽ tiễn cô ra cửa.
Khi Hứa Du Du đi tới cửa thang máy thì đúng lúc gặp một người đàn ông mặc vest đen, nước hoa trên người hắn nồng đến mức sặc mũi. Người nọ đeo tai nghe, đang nhỏ giọng giới thiệu thứ gì đó với người ở đầu dây bên kia. Hứa Du Du lúc ấy đang mải lướt tin tức trên thiết bị thông minh nên không để ý đến đối phương.
Cô tiện tay mở một bản tin hằng ngày: giá thịt so với cùng kỳ năm ngoái đã tăng lên đến 68,4%, doanh số gần như ngang bằng thời kỳ trước tận thế, có thể thấy nhu cầu tăng mạnh, mức sống của người dân đang dần khôi phục bình thường.