Bách Trạch đặt đũa xuống, thuận tay đẩy đĩa ra xa một chút: "Ừm... anh không thích lắm. Nhưng em làm gì anh cũng thích hết, với lại đây là lần đầu tiên anh được ăn món em nấu."
Hứa Du Du nghe xong, vẻ mặt trở nên kỳ lạ.
Thực ra... nếu nói chính xác thì, đây cũng không phải lần đầu tiên cô nấu cho anh ăn. .
Ba năm trước.
Khi đó họ đã yêu nhau gần một năm, giai đoạn đầu của dự án nghiên cứu mà Bách Trạch phụ trách đang bước vào giai đoạn kết thúc. Báo cáo và đối chiếu chất đống, anh gần như cả ngày đều vùi đầu trong phòng thí nghiệm.
Vì tính chất đặc biệt của phòng thí nghiệm nên không được phép mang theo thức ăn khác, chỉ có thể uống thực phẩm bổ sung năng lượng khi đói.
Nhưng vị của loại thực phẩm bổ sung năng lượng đó nổi tiếng là kinh khủng, Hứa Du Du xót anh, lại ngại việc thí nghiệm đang đến giai đoạn then chốt nên không tiện kéo anh ra ngoài ăn uống.
Vì vậy cô nghĩ đến chuyện tự mình cải tiến hương vị của loại thực phẩm bổ sung ấy.
Nhưng sự thật đã chứng minh rằng một sinh viên ban xã hội thì đừng nên quá tự tin, nhất là kiểu người còn không biết nấu ăn như cô.
Không chỉ hương vị khó mà diễn tả, ngay cả cấu trúc phân tử cũng bị phá hỏng hoàn toàn, giá trị dinh dưỡng vốn có cũng biến mất.
Cuối cùng chỉ có thể ngán ngẩm từ bỏ, cô thật sự không hiểu làm sao mà ông chủ tiệm bánh ngọt Tâm Du kia lại có thể nghiên cứu ra được loại bánh năng lượng vừa đủ mùi vị, vừa giàu dinh dưỡng đến thế.
Đến khi tận thế xảy ra, do năng lượng thiếu hụt nghiêm trọng, người máy cũng bị cấm sử dụng, tay nghề nấu nướng của cô ngược lại lại được rèn luyện không ít.
Hứa Du Du nói: "Anh không thích ăn thì đừng ăn nữa, không cần lúc nào cũng phải ép bản thân!"
Cô dứt khoát thu lại đĩa thịt bò trên bàn, lấy từ dung dịch bảo quản ra một túi máu đưa cho Bách Trạch.
Bách Trạch len lén thở phào nhẹ nhõm.
"Trong Viện Nghiên cứu có nhiều người nhiễm không ăn thịt sống không?"
Bách Trạch suy nghĩ một lúc: "Cũng không ít nhưng hình như những người nhiễm hoàn toàn không ăn thịt sống thì phản ứng và tốc độ hành động đều chậm hơn một chút so với những người ăn thịt sống. Theo quan sát của anh là vậy."
"Vậy à, chẳng trách giờ có nhiều người nhiễm đạt chuẩn phát tán đều thích ăn thịt sống. Em thấy trên diễn đàn viết như vậy, còn tưởng anh cũng thế chứ!"
"À đúng rồi, cho anh xem cái video này."
Bách Trạch mở thiết bị thông minh, chuyển sang chế độ chia sẻ.
Trong video, một người đàn ông ăn mặc chỉnh tề đang định rời khỏi buổi ký tặng nhưng lại bị đám phóng viên xô đẩy dồn đến góc tường, vô số micro chĩa thẳng vào mặt anh ta.
"Ngài Y Nam, ngài có ý kiến gì về những tin đồn bôi nhọ ngài trên mạng không?"
"Ngài Y Nam, đời tư của ngài thật sự rối ren giống như lời đồn sao?"
"Ngài Y Nam, chuyện hình xăm của ngài có nét tương đồng cao với ký hiệu đặc chế cho người nhiễm của Viện Nghiên cứu, ngài có muốn giải thích gì với công chúng không?"
Trợ lý vất vả chen vào giữa đám đông, tay hơi giơ lên, mái tóc vuốt keo bóng mượt đã trở nên rối bời: "Không có gì để nói cả, chúng tôi đã phát hết các thông cáo rồi, tất cả đều là vu khống!"