Chương 37

Nhặt Được Bạn Trai Cũ Sau Khi Tận Thế Ập Xuống

Đô Thị Giả Đường 17-06-2025 23:31:03

Hứa Du Du ngạc nhiên. Sao lại là anh ta? Không phải chính là người đàn ông mặc đồ đen mà cô đã thấy trong thang máy hôm qua sao? Thảo nào mùi nước hoa lại quen thuộc như vậy. Vậy chẳng lẽ căn hộ Trình Bội định thuê là... Trình Bội đang thao tác ký hợp đồng điện tử, bên môi giới sau khi thuần thục nhập thông tin vào hệ thống thì cũng nhanh chóng rời đi. Hứa Du Du hỏi: "Bội Bội, cậu định thuê căn hộ số 403, tòa 6, khu Hằng Viễn đúng không?" Trình Bội mở tròn mắt: "Ơ, sao cậu biết hay vậy!" Hứa Du Du: "... Vì hôm qua mình thấy anh môi giới đó ở trong thang máy." Trình Bội lập tức cười gian: "Sao cậu lại ở đó? Không lẽ là..." "Đúng thế, căn hộ thuê cho Bách Trạch ở đối diện, số 401." Trình Bội: "À, ra là vậy! Thế thì cậu còn đòi ở ghép với mình làm gì? Chuyển qua ở cùng với anh ấy luôn đi! Mà chuyện trước kia chắc là hiểu lầm thôi nhỉ? Hai người nói rõ ra là được mà." Hứa Du Du liếc cô nàng một cái: "Cậu nghĩ gì vậy hả? Làm sao mà sống chung được chứ?" Nghĩ đến cuộc cãi vã hôm qua, ánh mắt cô khẽ trầm xuống: "Tính sau đi, mà khi nào cậu dọn vào?" Trình Bội: "Ngày mai, mình đã đặt dịch vụ chuyển nhà rồi, cậu muốn chuyển cùng không?" "Được.". Hai giờ chiều. Căn hộ 1201. tòa nhà Âu Á. Ánh sáng chiếu vào khiến không gian sạch sẽ, sáng bừng. Sắc xanh nhạt tràn đầy sức sống, trên tường còn vẽ một khu rừng xanh tươi, phía xa là cảnh núi non trập trùng tạo cảm giác thoáng đãng, thư thái. "Cảm ơn bác sĩ Dư, thật sự cảm ơn ông, nếu không có ông tôi không biết phải làm sao nữa." Một người phụ nữ mặc đồ công sở, mắt hoe đỏ, không ngừng cúi đầu cảm ơn ở quầy tiếp tân. "Đó là việc chúng tôi nên làm thôi. Có thể là vì cậu ấy vừa mới tái hòa nhập cộng đồng nên xuất hiện phản ứng kích thích. Theo dữ liệu từ trước đến giờ, đa số những người nhiễm sau khi dùng thuốc ức chế đều không có hành vi chủ động tấn công." Vị bác sĩ lớn tuổi mặc đồ giản dị, gương mặt hiền hậu. "Vâng, tôi sẽ thử làm theo lời khuyên của bác sĩ Dư." Người phụ nữ lau khóe mắt, đường kẻ mắt tinh xảo đã bị lem thành một vệt đen nhỏ. "Vậy cô đi cẩn thận. Nếu có vấn đề gì cứ gọi cho tôi. Quan trọng nhất vẫn là giữ an toàn cho bản thân." Hứa Du Du đứng ở cửa nhìn theo bóng người phụ nữ rời đi, quay đầu lại thì thấy ông Dư đang mỉm cười dịu dàng vẫy tay chào. Cô lập tức bước đến chào hỏi: "Chào thầy Dư, lâu rồi không gặp." Nghĩ đến người phụ nữ lúc nãy, cô có chút nghi hoặc: "Giờ người nhiễm đã có hành vi gây hại sao? Em nhớ là thiết bị định vị của Viện Nghiên cứu đã được cải tiến rất tinh vi rồi mà? Lẽ ra cảm xúc dao động cũng có biện pháp kiểm soát chứ?" Ông Dư lắc đầu: "Không hiểu sao gần đây liên tục có những ca như vậy đến hỏi thăm. Tuy không phải là hành vi tấn công nhưng lại dễ cáu giận, thích ăn thịt sống, khiến người thân xung quanh bị dọa sợ." Hứa Du Du nghe đến "thịt sống" thì không khỏi ngẩn ra. Cô nhớ đến tin tức xem hôm qua, thì ra không phải do điều kiện sống, mà là vì vấn đề lượng phát thuốc cho người nhiễm? "Sao lại thích ăn thịt sống được? Em nhớ ở căn cứ Ô Hành, sau khi có lô thuốc ức chế đầu tiên, phần lớn người nhiễm chỉ cần dùng máu dự trữ là đủ duy trì sinh hoạt rồi mà?" "Ừm, có lẽ là phản ứng tâm lý thôi. Dù sao hiện tại đa phần mọi người vẫn giữ khoảng cách với người nhiễm, áp lực vô hình đó cũng có thể khiến họ bị ảnh hưởng tinh thần. Nhưng cũng không loại trừ khả năng đây là tác dụng phụ của phiên bản thuốc mới." Ông Dư rót cho Hứa Du Du một tách trà: "Không nói chuyện này nữa, em có hứng thú đến làm việc ở chỗ thầy không?"