Hứa Du Du bưng bát cơm nóng hổi lên, nhìn đồng hồ đã gần hai giờ chiều. Cô lấy túi máu từ dung dịch bảo quản đưa cho Bách Trạch, còn mình thì uống canh từng ngụm nhỏ, trong lòng đang suy nghĩ phải nói thế nào để kể lại chuyện gặp Y Nam.
Sau một lúc im lặng.
"Ừm... hôm nay Trình Bội rủ em ra ngoài ăn, rồi bọn em gặp một người. Anh còn nhớ hai năm trước ở siêu thị ngầm, người đã đẩy em về phía lũ xác sống không?"
Bách Trạch ngước mắt nhìn Hứa Du Du, bình tĩnh đáp: "Nhớ chứ, em gặp lại hắn à?"
"Đúng vậy, mà hắn chính là cái tên Y Nam đang nổi đình nổi đám hiện giờ đó!" Sắc mặt Hứa Du Du có chút khó xử: "Nhưng mà... em đã gây chút phiền phức cho hắn chiều nay."
"Anh vừa thấy hắn trên tin tức nóng luôn, là cái phiền phức đó sao?" Bách Trạch mở thiết bị thông minh, chuyển sang giao diện giải trí, lập tức thấy một loạt tin tức phốt đen dày đặc, thậm chí có cả nghi ngờ cho rằng hắn ngoài mặt đứng về phe Bảo Thủ nhưng thực chất lại có nhiều mối liên hệ ngầm với Viện Nghiên cứu.
"Du Du nhà chúng ta giỏi thật đấy!" Giọng Bách Trạch nhẹ nhàng, trên mặt là vẻ tán thưởng không giấu diếm.
Hứa Du Du kinh ngạc mở to mắt. Một tin tố cáo nho nhỏ trên diễn đàn mà có thể làm rùm beng tới mức này sao? Không đến nỗi vậy chứ?.
Tầng hầm thứ tư của Viện Nghiên cứu.
"Này! Này! Anh đã ký thỏa thuận bảo mật rồi, không thể làm bậy như thế được đâu!"
"Cút, về văn phòng mà ngồi, chỗ này không phải nơi anh nên đến!"
Người đàn ông cơ bắp cuồn cuộn xác nhận vân tay xong thì thô bạo đẩy nhân viên gầy gò kia trở lại thang máy, sau đó cầm theo túi tài liệu, không ngoảnh đầu lại mà đi thẳng vào bóng tối sâu thẳm phía trước. .
"Tí tách."
"Tí tách."
"Tí tách."
Mồ hôi lạnh nhỏ giọt dọc theo cằm, rõ ràng là tầng hầm lạnh toát, vậy mà áo người đàn ông kia đã bị mồ hôi thấm ướt gần hết.
Ánh đèn chiếu chói mắt rọi thẳng vào mặt người nọ, hai mắt đỏ ngầu vằn tia máu, nhãn cầu sưng lên, dưới cằm lởm chởm râu xanh dài ngắn không đều, cả gương mặt héo rũ nhìn chằm chằm về phía trước.
Một giọng khàn khàn vang lên từ trong bóng tối: "Không còn gì để khai nữa à?"
Người đàn ông liên tục cầu xin: "Những gì... những gì biết được, tôi cũng đã... đã khai hết rồi, thật sự chỉ vì tham tiền trong phút chốc thôi! Ngoài việc ưu ái một chút, tôi hoàn toàn không làm chuyện gì khác, thuốc cũng là loại cấp A theo tiêu chuẩn quy định của tổ chức!"
"Hừ, cấp A theo quy định à? Bảo sao suốt ngày chỉ là một tên phát thuốc hạng xoàng. Làm hơn một năm mà đến cả sự khác biệt giữa loại A và B cũng không rõ, ngu xuẩn!"
"Chậc, ông Thẩm, ông tưởng ai cũng có đầu óc như ông chắc? Dạng này thì moi ra được cái gì giá trị chứ! Đem đi thiêu luôn cho rồi!" Vị bác sĩ mặc áo blouse trắng lười biếng dựa vào tường, tay nghịch một ống tiêm, giọng điệu nhàn nhã.