Hứa Du Du hai tay đón lấy chiếc tách sứ, giọng cung kính: "Thầy Dư là chuyên gia hàng đầu trong lĩnh vực tâm lý, được học hỏi cùng thầy tất nhiên là vinh hạnh của em."
Lão Dư bật cười ha ha, những nếp nhăn nơi khóe mắt cũng giãn ra theo: "Khi còn ở căn cứ Ô Hành, thầy đã thấy em rất có năng lực trong việc trấn an cảm xúc người khác. Vậy để thầy giới thiệu sơ về môi trường và nội dung công việc cho em nhé...".
Vị bác sĩ chăm chú quan sát kẻ nhiễm bệnh đang điên cuồng cắn xé máu thịt sau lớp kính. Hai mắt kẻ đó đỏ ngầu, gân xanh nổi lên dữ tợn, nước dãi chảy dọc theo những chiếc răng nanh nhọn hoắt, hoàn toàn không còn chút ý thức con người nào nữa.
"Dựa theo báo cáo của người bên trong, chiều hôm qua Doãn Ngôn nhận được tin tức rồi nổi giận bỏ đi, sáng nay sắc mặt bà ta vẫn rất tệ." Người cấp dưới đứng bên cạnh kính cẩn báo cáo.
Vị bác sĩ nhét thêm một khối thịt vào qua khe hở nhỏ, cởi găng tay ra rồi nói: "Vậy thì nên tiến hành bước tiếp theo rồi. Không có hỗn loạn thì sao xem được vở kịch hay chứ?".
Ông Dư giới thiệu cho Hứa Du Du rất nhiều điều. Sau khi cả hai thống nhất về thời gian làm việc, ông ấy tiễn cô ra tận thang máy.
Hứa Du Du do dự một lúc rồi vẫn quyết định hỏi: "Thầy Dư, lúc ở căn cứ Ô Hành, thầy từng nói với em rằng, khi làm công tác hỗ trợ tâm lý cho người nhiễm, có người từng phản ánh rằng họ chưa từng ăn thịt người hay chủ động làm hại ai, đúng không ạ?"
Lão Dư có chút bất ngờ, không ngờ Hứa Du Du lại nhớ đến chuyện này: "Đúng vậy. Trước khi bị Viện Nghiên cứu tiếp nhận, thầy từng thử giao tiếp với họ. Thực sự có một bộ phận người sau khi bị nhiễm vẫn giữ được ý thức và có khả năng kiềm chế ham muốn ăn uống."
Hứa Du Du nghe xong thì nhẹ nhõm hẳn, cảm ơn thầy Dư rồi rời đi.
Cô nhìn đồng hồ, vẫn chưa đến bốn giờ. Cô mở thiết bị thông minh, gửi cho Bách Trạch một tin nhắn.
Hứa Du Du: [Em xong việc rồi, đến tìm anh bàn chút chuyện nhé?]
Bách Trạch nhìn thấy tin nhắn bật lên ở phần ghim trong thiết bị thông minh, đáy mắt khẽ lóe lên niềm vui. Từ tối qua đến giờ, Hứa Du Du không hề nhắn gì cho anh, anh còn tưởng cuộc cãi nhau hôm qua đã khiến cô nảy sinh khoảng cách. Nhưng bây giờ xem ra, mọi chuyện vẫn đang tiến triển theo chiều hướng tốt.
Bách Trạch: [Được, trên đường nhớ cẩn thận nhé! Tối nay em muốn ăn gì?]
Hứa Du Du nghĩ ngợi một chút rồi nhắn lại: [Để em nấu đi! Cho em trổ tài một lần!]
Bách Trạch: [Được. ]
Sau khi trả lời tin nhắn, Bách Trạch liền vào bếp chuẩn bị trước, rửa sạch các loại rau mà Hứa Du Du thích ăn, tiện thể làm sẵn một dĩa trái cây tráng miệng.
Còn bên này, Hứa Du Du bắt đầu cảm thấy đau đầu. Bây giờ người nhiễm thật sự đều thích ăn thịt sống sao? Nghĩ tới thôi cũng thấy khó chịu. Nhưng Bách Trạch chưa từng nhắc đến chuyện đó, chẳng lẽ là vì anh ngại nên vẫn luôn cố gắng chịu đựng sao?