Chương 29

Nhặt Được Bạn Trai Cũ Sau Khi Tận Thế Ập Xuống

Đô Thị Giả Đường 17-06-2025 23:31:03

Một lớp thuốc mỡ màu xanh nhạt dày được bôi kín trên tay, hương thơm dịu nhẹ của thảo mộc lan tỏa trong không khí. Hứa Du Du nhìn khuôn mặt anh, lại cảm thấy khó xử. Cô đặt tuýp thuốc xuống: "Phần dị ứng trên mặt thì anh tự bôi đi." Bách Trạch hơi ngập ngừng: "Cái đó... chắc anh không làm được đâu." Hứa Du Du nhướng mày: "Trước khi bị em phát hiện, không phải anh vẫn tự lén bôi thuốc đấy sao?" Bách Trạch giơ bàn tay đã được bôi đầy thuốc mỡ lên khua khua: "Thường thì anh sẽ bôi mặt trước nhưng mà bây giờ thì..." Hứa Du Du: ... Cô chỉ đành ngồi xuống, tiếp tục giúp anh gỡ bỏ lớp da nhân tạo trên mặt. Khoảng cách thực sự quá gần, đến mức hơi thở cũng quấn lấy nhau. Dù Bách Trạch không còn cảm giác nhưng chỉ cần nhìn cảnh tượng trước mắt cũng đủ để tưởng tượng ra cảm giác bàn tay của Du Du lướt từ sống mũi dọc xuống đường viền hàm, khiến da thịt như rùng mình nhẹ một cái. Yết hầu Bách Trạch khẽ chuyển động, anh chợt nhắm mắt lại, ép mình gạt đi những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, cảm giác như đang tự chuốc lấy khổ, đúng là một kiểu tra tấn. Vết dị ứng trên mặt không nghiêm trọng lắm, chỉ cần bôi một lớp mỏng. Hứa Du Du thở ra một hơi: "May mà mặt không bị hủy." Bách Trạch bật cười: "Cũng đúng, trước kia em không phải luôn nói chỉ có gương mặt anh là hấp dẫn em nhất sao? Nhưng bây giờ chắc cũng không còn đẹp được nữa rồi." Hứa Du Du chăm chú nhìn anh, nhẹ nhàng đưa cổ tay mảnh khảnh ra, những mạch máu xanh nhạt hiện rõ trên làn da trắng như sứ. Bách Trạch hơi khó hiểu. "Đây là mạch máu của em, còn những đường vân trên người anh, trong mắt em cũng chẳng khác gì mạch máu cả, vốn dĩ đều là một phần trong cấu tạo cơ thể con người. Ngũ quan của anh vẫn thế, chỗ đẹp thì vẫn đẹp như thường thôi mà." Bách Trạch ngơ ngác nhìn cô, trong đôi mắt đen sâu thẳm lặng lẽ nổi lên một cơn sóng. "Anh cũng không cần phải đeo kính áp tròng màu đen. Mặc dù hôm đó ở phòng khách chỉ thoáng nhìn một cái nhưng em thấy đôi mắt xanh lam của anh rất đẹp, giống như biển cả mênh mông vậy đó!" Hứa Du Du cong mắt cười, nụ cười ngập tràn ánh sáng. Bách Trạch cúi xuống nhìn tay mình, bất giác cũng bật cười. Quả nhiên, cho dù là gặp em vào lúc nào... thì cũng đều khiến anh rung động. "Nhưng có một điều em nói đúng, những đường vân này thật sự cũng giống mạch máu." Bách Trạch cởi áo khoác, mở ba cúc áo sơ mi, để lộ làn da ở ngực, nơi tim nằm đó gần như đen kịt, những đường vân tỏa ra tua tủa. Hứa Du Du kinh ngạc nhìn chỗ trái tim: "Lây nhiễm... bắt đầu từ đây sao?" Bách Trạch gật đầu: "Sau khi bị cắn, virus sẽ sinh sôi cực nhanh trong cơ thể, nhiệt độ cơ thể giảm mạnh, ý thức dần trở nên mơ hồ, giống như rơi vào một không gian tối đen vậy. Cho đến khi từ vị trí tim truyền đến cơn đau rát dữ dội, lan khắp tứ chi, như thể toàn thân bị thiêu đốt. Quá trình đó khoảng năm phút, sau khi tỉnh lại thì đã trở thành một xác sống rồi." Ánh sáng trước mặt Hứa Du Du hơi mờ đi, trong lòng không khỏi xót xa, cảm giác áy náy và đau lòng quấn lấy nhau: "Chắc là... đau lắm anh nhỉ?"