Anh thu lại ánh nhìn, rút thẻ quẹt cửa ký túc xá.
Tang Đồng bước vào theo sau, lập tức cảm nhận được làn gió mát lạnh ùa tới.
Không thể phủ nhận, thời tiết ở tỉnh A nóng hơn quê cô rất nhiều. Giờ bước vào nhà mới thấy dễ thở hơn chút.
"Tất cả thành viên Tổ 8 đều ở tầng ba." Diệp Cẩn Thần nói.
Tang Đồng khẽ gật đầu, theo anh đi lên cầu thang. Tòa ký túc xá có năm tầng, không có thang máy nên chỉ còn cách cuốc bộ từng bậc.
Chưa đi được bao nhiêu, đến đoạn rẽ ở tầng một, Diệp Cẩn Thần liếc qua thấy cô đang ra sức kéo vali. Có lẽ vì tay nặng nên cả hai tay đều bám chặt vào tay cầm, mặt cúi xuống, cố leo từng bước một.
Anh nhìn đôi tay nhỏ nhắn mảnh khảnh của cô, trong lòng không khỏi dấy lên cảm giác phức tạp. Xem ra lần này anh thật sự vướng phải một "tiểu tổ tông" rồi.
Thật ra với Tang Đồng, leo lên tầng ba chẳng có gì đáng nói. Ở huyện, ký túc xá của cô tận tầng bốn, leo riết thành quen.
Đột nhiên, tay kéo vali nhẹ hẳn đi. Cô quay đầu thì thấy người vừa đi trước chẳng biết quay lại từ lúc nào, tay đã đặt lên cần kéo hành lý của cô.
"Để tôi giúp." Anh bình thản nói.
Cô định từ chối, nhưng nghĩ lại, đành khẽ đáp: "Cảm ơn anh."
Diệp Cẩn Thần nhận lấy vali từ tay cô. Ban đầu anh cũng chẳng để tâm, nghĩ rằng hành lý của cô gái thì làm gì nặng đến mức nào. Nhưng vừa nhấc lên, cả người anh nghiêng sang một bên vì sức nặng bất ngờ.
Anh quay sang liếc nhìn cô một cái, ánh mắt hơi kỳ quái. Cô chất đầy sắt vụn trong đó hay gì?
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng anh chẳng để lộ gì trên mặt.
"À! Phải rồi, tay anh còn đang bị thương mà. Hay là để tôi tự..." Tang Đồng như sực nhớ ra, vội đưa tay muốn lấy lại vali.
"Không sao, đi thôi." Anh ngắt lời cô, tiếp tục xách vali bước lên lầu.
Cô đành líu ríu đi theo. Tuy đội trưởng có vẻ lạnh lùng thật đấy nhưng trông lại là người tốt ghê.
Chỉ là... cô vẫn không cười nổi. Những mảnh ký ức tương lai kia thật sự khiến cô không thể bình tĩnh nổi!
Tổ Điều Tra Đặc Biệt thật ra có điều kiện khá tốt. Ký túc xá bố trí mỗi phòng hai người. Nhưng Tổ 8 từ trước đến nay chưa từng có nữ thành viên nên cô được xếp riêng một phòng.
"Tôi ở phòng đối diện. Có gì thì gọi tôi." Diệp Cẩn Thần đặt vali vào phòng cô, dặn dò.
"Vâng, cảm ơn đội trưởng." Tang Đồng đáp, mặt mỉm cười, nhưng trong lòng thì gào thét cho cô ở cách xa anh nhất có được không!