Chương 29

Chiến Thần Mạnh Nhất Tổ Điều Tra Đặc Biệt

Thu Vân 04-10-2025 01:38:53

"Không phải phần của cậu." Diệp Cẩn Thần cầm tô đó đặt trước mặt Tang Đồng. Tang Đồng ngạc nhiên đến suýt bật cười, vội vàng cảm ơn. Cô cứ nghĩ mọi người đều ăn như nhau, nào ngờ sau lại thấy người ta toàn gọi mấy món xào nóng hổi. "Ôi trời, nhìn mấy món này là biết ngon rồi, ai còn ăn mì lạnh nữa..." Hứa Nhiên cười toe, đi tìm phục vụ xin thêm cơm trắng. Tang Đồng nhìn bàn thức ăn, cũng bắt đầu thấy mì lạnh chẳng hấp dẫn chút nào, trong bụng đang rạo rực muốn một bát cơm nóng cho ấm bụng. "Tôi gọi cho cô mấy món nguội rồi, chắc cũng sắp lên. Miệng còn vết thương, đừng ăn đồ cay hay quá nặng vị." Diệp Cẩn Thần trực tiếp ngăn cô giơ đũa về phía mấy món kia. Tang Đồng: "..." Trong lòng đắng quá... "Nhưng mà... đội trưởng cũng đang bị thương mà..." Cô lí nhí phản kháng, dù trong lòng biết ơn nhưng miệng vẫn phải mạnh một chút cho đỡ quê... Diệp Cẩn Thần liếc cô, vẻ mặt lạnh như thường. Tang Đồng bỗng thấy tim đập lỡ một nhịp, quả thật mình có phần không đúng. "Vết thương của đội trưởng là do tôi mà có, cảm ơn anh." Tang Đồng nhanh chóng tranh thủ cơ hội, hạ giọng nhận lỗi. "Bị bắt làm con tin ngay ngày trước khi vào tổ, tình huống thế này mà không viết bản kiểm điểm cả chục ngàn chữ thì đâu có xong." Diệp Cẩn Thần nhẹ nhàng buông một câu. "Tôi biết lỗi rồi, tối nay tôi viết." Tang Đồng vội thể hiện thành ý. "Ừ." Chỉ một tiếng đáp gọn, không nói thêm gì. Tang Đồng: "..." Cô nghi lắm, chắc chắn Diệp Cẩn Thần cố ý. Hôm qua còn nghe Hứa Nhiên kể bị phạt viết ba nghìn chữ thôi mà, sao đến lượt mình lại thành mười nghìn? Oan ức quá đi! May mà cuối cùng Diệp Cẩn Thần cũng ăn mì lạnh giống cô, khiến Tang Đồng thấy lòng dễ chịu hơn đôi chút. Diệp Cẩn Thần tất nhiên không bỏ qua biểu cảm hài lòng nho nhỏ kia của cô. Anh hơi nhướng mày, cô nhóc này cũng biết so đo lắm đấy chứ? "Lúc tôi ra khỏi nhà có gặp Phó Cục trưởng Trần, ông ấy bảo nhắc cậu nhớ đến bệnh viện thay băng." Hứa Nhiên vừa rời đi vừa dặn. "Biết rồi." Diệp Cẩn Thần đáp ngắn gọn. Nghe vậy, ánh mắt Tang Đồng lướt qua vai anh hiện tại mặc áo nên không thấy được vết thương. Anh bị thương là vì cô, nghĩ đến đó lòng cô lại dấy lên chút áy náy. "Ngẩn người gì đấy, đi thôi." Thấy cô đứng im trầm ngâm, Diệp Cẩn Thần gọi một tiếng. "À! Tôi tới liền..." Cô vội vàng đáp lại, lon ton theo sau. Chiều nay vẫn phải chạy ngoài hiện trường. Diệp Cẩn Thần không nói đi đâu, Tang Đồng cũng không hỏi. Là lính mới, cô chỉ cần không gây thêm phiền phức là tốt lắm rồi...