"Đối tượng đang ở phòng thẩm vấn số ba, tạm giam được một lúc rồi."
"Tang Đồng, đi với tôi." Diệp Cẩn Thần đứng ở cửa phòng ra hiệu, cô lập tức đáp lời.
Anh đi khá nhanh, Tang Đồng phải rảo bước mới kịp theo.
Không hiểu vì sao, lúc này cô cảm nhận rõ sự nghiêm nghị tỏa ra từ người đội trưởng khiến người ta hơi run.
Trong phòng thẩm vấn, gã đàn ông cơ bắp giờ đây lại tỏ ra rất điềm tĩnh hoàn toàn khác với bộ dạng hung hãn, vùng vẫy dữ dội lúc bị bắt.
Sự yên lặng đến kỳ lạ.
"Anh tự khai, hay đợi tôi hỏi từng câu một?" Diệp Cẩn Thần vừa đẩy cửa bước vào đã hỏi ngay, chưa ngồi xuống.
"Đệt mẹ mày... khai cái con khỉ..." Câu đầu tiên đã là chửi thề, nhân cách thế nào khỏi bàn.
"Những can dầu ở nhà anh nhìn cũng vừa xinh lắm." Diệp Cẩn Thần rót cốc nước, không đưa cho đối phương, chỉ đặt trước mặt mình, giọng điềm nhiên như không.
"Sao? Giờ có can dầu cũng phạm pháp à? Nhà ai mà chẳng có vài cái?" Gã cười khẩy, đáp trả.
"Lái BMW thích không? Dạo này tiền kiếm cũng khá mà, thuê làm gì, sao không mua luôn một chiếc?" Tang Đồng đột nhiên lên tiếng.
"Tôi có tiền thì liên quan gì tới..." Gã đang định bật lại nhưng ánh mắt lại chạm ngay vẻ bình thản của cô, rồi nhìn sang khuôn mặt lạnh băng của Diệp Cẩn Thần, bỗng dưng nghẹn lời.
Hai người đối diện chẳng gấp gáp gì, chỉ lặng lẽ quan sát. Tang Đồng dùng đầu bút chấm nhẹ lên giấy, im lặng chờ đợi. Cô biết Diệp Cẩn Thần chắc chắn đã chạm vào điểm yếu tâm lý của gã.
Một lúc sau, không khí yên lặng bị phá vỡ.
"Tôi giết người." Hướng Thiên Thành lên tiếng.
Trong tài khoản cá nhân của Hướng Thiên Thành thực ra không có nhiều tiền nhưng trong tài khoản của cô con gái đang học ở tỉnh ngoài lại bất ngờ xuất hiện một khoản tiền lớn.
Có lẽ là vì biết Diệp Cẩn Thần đã điều tra ra điểm này, nên Hướng Thiên Thành mới thay đổi thái độ.
Tang Đồng nhìn người đàn ông đối diện. Việc gã đột nhiên nhận tội không hề khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm, ngược lại còn khiến tâm trạng cô nặng nề hơn.
Bên cạnh, Diệp Cẩn Thần vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Sau vài giây yên lặng, anh mở miệng hỏi tiếp: "Anh làm một mình, hay còn có đồng bọn?"
"Không có đồng bọn, tôi làm một mình. Chính tôi là người đã lừa họ ra ngoài rồi giết họ." Hướng Thiên Thành nhìn hai người, trả lời dứt khoát.
"Động cơ là gì?" Diệp Cẩn Thần hỏi tiếp."Vì sao anh lại giết họ?"
Khi nghe đến đây, gương mặt người đàn ông ngược lại còn thoải mái hơn vài phần, nở nụ cười khinh miệt: "Tất nhiên là để họ phải trả giá."