Chương 18

Chiến Thần Mạnh Nhất Tổ Điều Tra Đặc Biệt

Thu Vân 04-10-2025 01:38:53

Tay anh vẫn đang đặt trên tay nắm cửa. Cô liếc nhìn, chính là đôi tay ấy... Trong giấc mơ, nó từng chạm vào sau gáy cô, từng ôm lấy cô, vuốt ve gò má, ngực trái... Chính là bàn tay ấy, đã lau nước mắt cho cô, rồi hôn lên từng giọt một. Diệp Cẩn Thần cũng vừa lúc nhìn thấy cô gái đứng đối diện. Anh cúi mắt liếc đồng hồ, vẫn còn sớm, chưa đến bảy giờ. "Còn sớm, chưa đến tám giờ." Anh lên tiếng, giọng khàn khàn mang theo âm vị của sớm mai. "Dạ, tôi biết. Tôi vẫn chưa quen khu vực xung quanh, tính đi tìm xem căn tin nằm ở đâu." Tang Đồng đáp, có phần lúng túng. Không được nghĩ đến mấy thứ lộn xộn nữa! Người thật còn đang đứng ngay đây này! Cô thật sự không phải kiểu người vừa thấy trai đẹp đã mộng mơ đâu! "Để tôi dẫn cô đi." Anh nói, giọng vẫn bình thản như thường. Thật ra, hôm qua anh cũng định đưa cô đi làm quen xung quanh nhưng vì có vụ án đột xuất nên cô bị kéo theo hiện trường luôn. Giờ nghĩ lại, lần đầu tiên đến nơi làm việc, chắc chắn cô còn lạ nước lạ cái. "Cảm ơn đội trưởng." Tang Đồng nhanh chóng đáp lời. Sắc tức thị không, không tức thị sắc. Trong đầu cô giờ chỉ còn mỗi một thứ là đồ ăn. Tuyệt đối không có mấy cảnh "màu mè" đâu! Ký túc xá của đội có mấy tòa liền kề nhau, căn tin nằm ở tầng một của tòa bên cạnh. Khi Diệp Cẩn Thần dẫn Tang Đồng tới nơi, trong căn tin vẫn còn khá vắng. Rút kinh nghiệm từ hôm qua, Tang Đồng quyết định tranh thủ ăn no cho chắc dạ. Ai mà biết sau bữa này sẽ phải làm việc đến bao giờ! Thế là, bữa sáng của cô gồm hai cái bánh bao, hai quả trứng, một chiếc quẩy và một ly sữa đậu nành. Nhìn cô ăn no nê như thế, Diệp Cẩn Thần chỉ nghĩ thầm cô bé này... cũng khá "ăn khỏe" đấy. ... Ánh mắt Tang Đồng khẽ lướt qua bát mì của Diệp Cẩn Thần, lớp dầu ớt đỏ sóng sánh nổi trên mặt nước dùng xương sóng sánh. Nhìn mà... thèm quá chừng. Lần sau nhất định cô cũng phải thử một tô như vậy. Cắn ống hút, cô ngậm ngụm sữa đậu nành cuối cùng dưới đáy ly, nhưng giờ đã có phần ngán rồi... "Đội trưởng, về vụ án hôm qua..." Dù biết ngồi nhìn người khác ăn là bất lịch sự, nhưng im thin thít lại càng kỳ. Tang Đồng nghĩ mãi, cảm thấy vẫn nên tìm đề tài nghiêm túc để trò chuyện. "Lúc ăn không nói chuyện công việc." Diệp Cẩn Thần ngẩng đầu, nhẹ nhàng ngắt lời cô. "Dạ..." Tang Đồng ngoan ngoãn gật đầu. Anh ăn không nhanh, động tác còn có phần tao nhã, vậy mà khi cô còn chưa uống xong ly sữa thì anh đã ăn xong... hai bát mì.