Trong lúc Diệp Cẩn Thần trò chuyện cùng người đàn ông, Tang Đồng âm thầm quan sát khắp nơi.
"Sao anh không báo tin mất tích ngay từ đầu?" Diệp Cẩn Thần đột ngột hỏi, khiến Tang Đồng dừng ánh nhìn, quay về phía người đàn ông.
"Tôi làm ca đêm trong xưởng, còn vợ tôi thì làm ca ngày ở tiệm. Cả tuần còn chẳng thấy mặt nhau, cô ấy có ở nhà hay không làm sao tôi biết được..." Anh ta giải thích.
Tang Đồng vẫn chăm chú quan sát. Chiếc quần trên người anh ta là đồng phục của một nhà máy cơ khí, khả năng là công nhân phổ thông.
Nhìn đống quần áo dính đầy dầu mỡ treo ngoài cửa, có thể đoán anh ta làm việc ở dây chuyền sản xuất, chứ không phải nhân viên quản lý.
Căn hộ này gồm hai phòng ngủ và một phòng khách. Cô đoán hai vợ chồng này ngủ riêng, bởi phong cách của hai phòng ngủ hoàn toàn khác biệt.
Phòng của người đàn ông khá bừa bộn, vừa bước vào là thấy quần áo vứt lung tung. Mùi khói thuốc nồng nặc trộn lẫn vài mùi khó chịu khác khiến Tang Đồng phải nhíu mày.
Cô quyết định chuyển sang phòng bên cạnh phòng của người vợ. Căn phòng này lại rất gọn gàng, bàn trang điểm bày biện chỉnh tề các loại mỹ phẩm và đồ dưỡng da.
Không có nhiều ảnh trong phòng, chỉ có một tấm ảnh duy nhất được cất trong ngăn kéo. Là ảnh một người phụ nữ chừng hơn hai mươi tuổi, gương mặt xinh xắn, nụ cười ngọt ngào.
Cô ấy mặc đồng phục tham gia một sự kiện, phía sau là đội múa lân, trên tay cầm bảng tuyên truyền.
Đó có lẽ là ảnh do cơ quan cô ấy tặng, còn có cả logo mờ trên đó.
Một vết sẫm màu ở góc bàn, trông như là vết sơn móng tay còn sót lại. Tang Đồng vừa liếc qua đã dời ánh mắt nhưng như sực nhớ điều gì, cô quay lại đưa ngón tay quệt nhẹ.
Ngay khoảnh khắc ấy, trước mắt cô chợt phủ đầy sương mù dày đặc, cảm giác quen thuộc lại ùa về...
Trong khoảnh khắc còn chưa kịp phản ứng, cô như bị ai đó tát mạnh một cái. Hai má đột nhiên căng cứng, đau buốt khiến cô theo phản xạ đưa tay ôm mặt.
Trong miệng thoang thoảng vị tanh của máu, mùi kim loại ấy rõ ràng là máu tươi.
Chỉ trong tích tắc, Tang Đồng cảm thấy phía sau đầu mình đau nhói. Không chỉ là đầu, mà toàn thân đều đau như bị tra tấn.
Quả thật, cảm giác như vừa bị người ta đánh đến thừa sống thiếu chết vậy...
"Không khỏe à?" Giọng nói đột ngột vang lên khiến Tang Đồng hoàn hồn, ánh mắt nhìn về phía Diệp Cẩn Thần đang đứng ở cửa.