"Đang nghĩ gì đấy? Nhìn đường, sắp đâm vào người rồi kìa." Diệp Cẩn Thần bỗng kéo cô lại như xách gà con.
"Người ta bảo ăn gì bổ nấy... Tôi đang nghĩ có nên nấu ít da heo cho anh ăn không." Tang Đồng nghiêm túc trả lời.
Dù đã quen với muôn mặt đời, trán Diệp Cẩn Thần cũng không khỏi giật nhẹ.
Anh khẽ nhướng mày, lạnh nhạt buông một câu: "Không cần."
Về tới đội đã gần nửa tiếng sau. Tang Đồng cứ tưởng Diệp Cẩn Thần sẽ lập tức thẩm vấn, ai ngờ anh lại ngồi vào bàn đọc hồ sơ. Cô cũng bắt đầu sắp xếp lại manh mối.
Dựa theo các chi tiết hiện có, cô nghi ngờ hung thủ dùng tiền để dụ dỗ phụ nữ, sau đó ra tay sát hại.
Nhưng nếu loại bỏ yếu tố tiền bạc, vậy động cơ thực sự của hung thủ là gì?
"Hiện trường có tìm thấy giày của nạn nhân không?" Cô hỏi.
"Không có, có thể đã bị mang đi."
Nếu không thì cũng bị thiêu hủy nhưng dù thế nào vẫn phải còn sót lại vài mảnh vậy mà hiện trường lại hoàn toàn không thấy.
"Vâng." Cô cũng nghĩ vậy.
Riêng việc hung thủ chuẩn bị sẵn xăng đã chứng tỏ đây không phải vụ giết người trong lúc bốc đồng. Địa điểm cũng chắc chắn được chọn lựa kỹ càng.
"Đi thôi, đến giờ rồi. Vào phòng thẩm vấn." Diệp Cẩn Thần đứng dậy, Tang Đồng cũng cầm sổ theo sau.
"Người này để cô hỏi cung."
"Hả?" Cô sững người ý anh là giao cho cô sao?
"Có gì khó sao?" Anh nhíu mày: "Tôi tin cô có năng lực, nếu không thì đã chẳng được điều từ huyện lên tổ cấp tỉnh."
Tang Đồng: ...
Lại bị đẩy lên cao rồi. Cô biết kiểu gì cũng sẽ bị thử thách, đành gượng cười: "Cảm ơn anh đã tin tưởng, tôi sẽ cố gắng."
Phòng thẩm vấn tối và lạnh, kẻ bị bắt đang bị khóa trên ghế, đảo mắt liên tục, sắc mặt đã nhợt nhạt hơn lúc mới đưa về.
Tang Đồng bước vào, liếc về phía bên phải phía sau tấm kính phản quang. Cô không nhìn thấy nhưng biết chắc Diệp Cẩn Thần đang quan sát mình.
Quả nhiên anh đang đứng sát kính, theo dõi toàn bộ quá trình. Thật ra anh không cố ý làm khó cô, chỉ là nhân lực Tổ 8 ít ỏi. Với tư cách là tổ trưởng anh buộc phải đào tạo toàn diện từng người.
Ánh mắt anh dừng lại trên khuôn mặt cô, không còn nụ cười tươi như thường, thay vào đó là vẻ nghiêm túc mà anh hiếm thấy.
Cô nhìn thẳng tên bị bắt, gương mặt không biểu cảm.
"Tên?" Cô ngồi xuống, hỏi.
"Trương Tam." Hắn ta trả lời.
"Tôi hỏi tên thật." Cô bình tĩnh, giọng nhẹ, không hề gây áp lực.