"Tôi nói rồi, tôi tên Trương Tam. Tên thật là Trương Tam." Hắn ta cứng đầu, rõ là muốn cù nhây.
Tưởng cô sẽ tiếp tục hỏi theo thứ tự, ai ngờ cô đột nhiên gập hồ sơ lại, nhìn thẳng vào hắn ta.
"Năm tháng trước, anh bán bao nhiêu thẻ ngân hàng? Người mua là ai?" Cô hỏi thẳng.
"Bán thẻ gì, tôi không biết gì cả." Hắn ta vẫn cố tỏ ra ngơ ngác.
"Hôm qua, trên tàu điện ngầm tuyến số 6, anh trộm chứng minh thư của một người." Cô lườm hắn ta, nét mặt hắn thoáng chững lại.
"Tháng trước, ở tiểu khu Bình An, anh dùng dao lừa lấy thẻ ngân hàng của hai người già." Cô tiếp tục.
"Anh nghĩ chúng tôi tìm đến anh chỉ là tình cờ... hay còn gì khác?" Cô mỉm cười vẻ mặt không có chút sát khí nhưng kẻ ngồi đối diện đã bắt đầu lúng túng.
"Tôi muốn hút điếu thuốc." Hắn ta thốt.
"Không có." Cô từ chối ngay.
"Vậy cho tôi ly nước." Hắn ta lại nói.
Lần này, cô rót cho hắn ta một ly nước nhựa, đặt trước mặt. Hắn ta cầm lên, tay hơi run, gương mặt do dự.
"Tôi biết thế nào cũng dính họa!" Vừa uống xong, hắn ta vò nát ly ném xuống bàn, giọng bực tức.
"Là năm tháng trước, đúng không? Tôi bán ba mươi thẻ ngân hàng, tất cả đều bán cho cùng một người..." Nghe hắn ta khai, Tang Đồng mở lại hồ sơ, nhanh chóng ghi chép.
Khoảng hơn mười phút sau, cô bước ra khỏi phòng thẩm vấn, Diệp Cẩn Thần đang chờ ở ngoài.
Theo lời khai, cách đây năm tháng có người tới tìm hắn ta mua ba mươi thẻ ngân hàng.
Hắn ta vốn chỉ là tay buôn vặt, khách hàng đa phần là dân nghiện cờ bạc, mua lèo tèo. Ai ngờ lại có người mua số lượng lớn.
Không chỉ vậy, người kia còn mua mấy sim điện thoại, toàn làm bằng chứng minh giả.
"Đồ được để trong tủ quần áo ở nhà tắm công cộng, hắn không gặp người mua." Tang Đồng nói.
"Được, cô tổng hợp lại rồi gửi nội dung thẩm vấn cho Hứa Nhiên." Diệp Cẩn Thần dặn.
"Vâng." Cô gật đầu.
Diệp Cẩn Thần đi đâu sau đó, cô không rõ. Cả buổi chiều cô ngồi trong văn phòng tổng hợp lời khai, đến bốn giờ mới gửi cho Hứa Nhiên.
Năm rưỡi, cô ăn tối ở căn tin. Các thành viên khác vẫn chưa về, nhưng cô cũng chẳng sốt ruột. Là lính mới, cô đã quen với việc tự tìm việc để làm.
Mở bản đồ trên phần mềm, cô đánh dấu các điểm xảy ra án mạng...
Trong đầu cô lại hiện lên ánh sáng xanh tím nhìn thấy hôm đó đến giờ vẫn chưa thể lý giải, cho đến khi ánh mắt cô lướt qua từ "ngư trường" (*) trên bản đồ, một ý nghĩ lóe lên.
(Là khu vực biển có cá tôm tập trung với mật độ cao, thuận tiện cho việc đánh bắt. )