Chương 37

Chiến Thần Mạnh Nhất Tổ Điều Tra Đặc Biệt

Thu Vân 04-10-2025 01:38:53

"Không thành vấn đề." Cô hiểu điều đó. Trước khi tới đây đã sẵn sàng rồi. Hồi ở huyện, cô cũng đã có kinh nghiệm, mấy chuyện này chẳng khiến cô nao núng. "Được, nghỉ sớm đi. Tám giờ sáng mai gặp ở văn phòng." Anh dặn thêm. Cô gật đầu nhưng vừa gật mới nhớ là người ta đâu thấy. Hơi ngượng chút nhưng anh đã vào phòng trước. Cô cũng lặng lẽ quay về phòng mình. Bên kia, Diệp Cẩn Thần sau khi trở về phòng vẫn chưa vội nghỉ ngơi. Anh lau khô tóc xong liền mở lại hồ sơ của Tang Đồng thực ra lúc trước anh đã xem sơ qua rồi. Mười lăm tuổi gặp tai nạn xe, cha mẹ đều mất... Ấy vậy mà nhìn cô không hề giống một đứa trẻ thiếu tình cảm gia đình. Độ tuổi này vốn dễ nổi loạn, mà biến cố như vậy thường để lại tổn thương tâm lý sâu sắc. Nhưng sau một ngày tiếp xúc, anh lại cảm nhận được. Tuy khuôn mặt cô ít khi biểu lộ cảm xúc nhưng đôi mắt ấy thì không giấu được, luôn ánh lên sự sắc sảo và đầy sinh khí. Ánh mắt anh dừng lại ở một chi tiết ít người chú ý. Hung thủ gây tai nạn khiến cha mẹ cô tử vong là do chính cô bắt được? Một cô bé mười lăm tuổi? Diệp Cẩn Thần lau khô tóc, đóng hồ sơ lại rồi đặt nó vào ngăn kéo trong phòng. Thực ra anh mơ hồ có thể cảm nhận được phản xạ của cô rất nhanh, chỉ cần một chút manh mối là có thể hình thành suy đoán. Đôi khi còn nhận ra những điểm mà chính anh cũng chưa để ý tới. Chỉ là... từ trước đến giờ anh chưa từng nhận ai làm học trò, nên có cảm giác hơi không quen. ... Tối hôm qua, Tang Đồng cứ tưởng mình sẽ mất ngủ vì mớ mộng mị kỳ quặc. Ai ngờ lại ngủ khá ngon. Chỉ là đến khoảng năm giờ sáng, trong trạng thái mơ mơ màng màng, cô bỗng nghe văng vẳng bên tai một câu: "Sao cô biết chuyện đó?" Là giọng của Nhạc Kỳ Văn khiến cô giật mình suýt nữa bật dậy. Cứ tưởng mình bị lộ rồi. Dù cô tin đồng đội nhưng chuyện này cũng quá khó tin. Đến bản thân cô còn thấy hoang đường, sao bắt người xong lại có thể "nhìn thấy" được hiện trường vụ án? Sau khi tỉnh hẳn thì chẳng thể ngủ lại được. Cô lồm cồm bò dậy, rửa mặt xong thì lề mề xuống lầu lúc ấy đã gần bảy giờ. Tưởng mình xuống muộn, ai ngờ vừa ra khỏi lối đi thì đã thấy mấy đồng đội khác đang đứng đợi ở cửa. Cô vẫn còn hơi lạ mặt với họ tuy đều là người trong đội nhưng chỉ mới gặp được vài lần, mở miệng chào hỏi cũng hơi khó.