Chương 50

Sau Khi Về Hưu Phù Thủy Mạnh Nhất Chỉ Muốn Mở Tạp Hóa

Phục Tuyết 14-05-2025 09:03:50

Tóm lại chỉ trong một đêm, dân cư của mấy ngôi làng hoàn toàn biến mất. Dù có tìm mọi cách cũng không thể che giấu được nữa. Ít nhất là với cương vị thị trưởng, ông hoàn toàn bất lực. Họ đã bàn bạc rất nhiều phương án, nhưng không có cái nào khả thi. Mọi người mỗi người một ý, tranh luận gay gắt, chẳng ai chịu nhường ai. Cuối cùng, cuộc họp kết thúc trong hỗn loạn với tiếng cãi vã và đồ đạc bị ném vỡ. Buổi sáng khi vào phòng họp, trời còn trong xanh, từng đám mây trắng trôi lững lờ dưới ánh mặt trời rực rỡ. Thế nhưng đến khi phiên họp kết thúc và ông bước ra khỏi phòng, bầu trời đã bị những đám mây đen dày đặc bao phủ. Khung cảnh tối sầm đến mức khiến người ta nghi ngờ liệu bây giờ có thực sự là hai giờ chiều – thời điểm đáng lẽ mặt trời phải chói chang nhất trong ngày hay không. Thị trưởng là một người đàn ông gần sáu mươi tuổi, tóc chải ngược gọn gàng. Dù khuôn mặt và đường nét của ông vẫn có thể gợi lên vẻ điển trai thuở trẻ, nhưng giờ đây da đã chùng xuống, bọng mắt và nếp nhăn cũng hiện rõ ngay cả khi không biểu lộ cảm xúc gì. Dáng người ông vẫn rất chuẩn, trong bộ vest đen may đo vừa vặn, lưng thẳng, bước đi vững vàng. Đôi giày da màu đen nhám được đánh bóng không dính một hạt bụi. Khi ông bước nhanh xuống bậc thềm, tà áo khoác bị gió thổi tung lên. Nhưng chiếc xe riêng vốn đỗ bên lề đường đã biến mất. Thị trưởng nhìn quanh. Không gian xung quanh im lặng đến kỳ lạ, không có lấy một bóng người. Những người rời khỏi cuộc họp cùng ông ban nãy cũng chẳng còn thấy đâu. Dường như cả thế giới chỉ còn lại mỗi mình ông, đứng giữa khoảng trống của đường phố và các tòa nhà. Những đám mây đen cuồn cuộn trên bầu trời, nhưng chẳng có lấy một tiếng sấm hay tia chớp nào. Không có gió, cũng không có dù chỉ một giọt mưa rơi xuống. Không khí trở nên quái dị đến mức rợn người. "Michel hôm nay làm sao thế nhỉ? Bình thường cậu ta chưa từng để xảy ra sơ suất..." Thị trưởng lẩm bẩm, rút chiếc đồng hồ bỏ túi ra xem giờ rồi lại cất vào túi áo. Ông quay đầu nhìn lại hội trường nơi vừa rời đi. Đó là một tòa nhà được xây dựng theo phong cách đền thờ Hy Lạp, gồm hai tầng. Những hàng cột trắng bên ngoài cao bằng cả tòa nhà, mỗi bên có bốn cột. Xa hơn một chút, cánh cổng lớn vẫn mở, nhưng chẳng có ai bước ra từ bên trong. Thị trưởng hơi ngẩng đầu, nhìn vào sâu bên trong hội trường một lúc. Ông nuốt nước bọt, rồi lại rút đồng hồ ra kiểm tra lần nữa.