Sau Khi Về Hưu Phù Thủy Mạnh Nhất Chỉ Muốn Mở Tạp Hóa
Phục Tuyết14-05-2025 09:03:51
"Tôi có giấy chứng nhận sở hữu hợp pháp. Các anh làm vậy là lạm dụng chức quyền."
Lydia vừa nói vừa vẫy tay, triệu hồi tờ giấy chứng nhận từ tầng hai xuống, giơ ra trước mặt mọi người.
Cháu trai của Bob rụt cổ lại."Chúng tôi biết cô có giấy tờ, nhưng cấp trên bảo rằng tòa nhà này vốn dĩ thuộc về người khác. Cô không thể chuyển vào đây được. Vậy nên, giấy tờ của cô... không có hiệu lực."
"Ồ? Còn có chuyện như vậy sao?" Lydia mỉm cười đầy ẩn ý, chậm rãi cất giấy chứng nhận vào túi."Vậy thì cho tôi vài ngày để dọn đi."
"Cô Lydia, sao cô dễ tính vậy chứ? Rõ ràng bọn họ đang bắt nạt người không có quyền thế mà!" Rosie phẫn nộ.
Lydia nhún vai: "Đúng vậy, nhưng tôi có thể làm gì được đây?"
Trong lúc mọi người xôn xao bức xúc thay Lydia, A Qua lặng lẽ quan sát cô. Cậu chắc chắn cô phù thủy này đã có sẵn đối sách trong đầu.
Đúng lúc đó, một giọng nói chói tai vang lên, át đi tiếng ồn ào của đám đông. Giọng nói có phần kỳ quái như thể một giọng trầm bị ép cao lên một cách gượng gạo.
Mọi người quay lại nhìn.
Một người cao lớn đứng cách đó không xa. Người ấy có bờ vai rộng, thân hình vạm vỡ, mặc một chiếc váy công chúa xòe màu vàng kem với phần cổ khoét sâu, nhưng trước ngực lại bằng phẳng đến đáng ngờ.
Mái tóc dài màu gừng óng ả, mượt mà như lụa, buông xõa trên vai.
Cô nàng khoanh tay, khẽ vẫy chào mọi người, nở một nụ cười ngọt ngào: "Dù sao trước khi đi, Sophie cũng đã dặn tôi phải chăm sóc cô thật tốt, cô Lydia."...
Căn phòng chất đầy vải vóc và quần áo. Vải có loại được treo lên như rèm cửa hoặc thảm trang trí, có loại lại chất thành từng đống, trông giống như những món đồ trang trí đặt ngẫu nhiên.
Quần áo thì có cái được mặc lên những khung ma-nơ-canh bằng sắt, có cái treo trên giá đơn giản.
Các khung cửa sổ đều bị che kín, khiến ban ngày cũng phải bật đèn. Những chiếc đèn trong phòng có kiểu dáng hết sức độc đáo có chiếc hình thiên nga, có chiếc lại mang dáng vẻ như một giỏ hoa lớn.
Vải vóc và quần áo tạo thành phông nền cho những điểm sáng, còn ánh sáng ấy lại trở thành nét chấm phá làm bừng lên cả căn phòng.
"Đừng khách sáo, cứ tự nhiên ngồi, tự nhiên xem."
Giọng của Sylvie cuối cùng cũng trở lại bình thường, không còn kiểu cố tình uốn éo cho nữ tính, mà trầm thấp, thô ráp hẳn.
Cô nàng nở một nụ cười rộng rãi, vẫy tay ra hiệu cho hai vị khách ngồi xuống ghế sô pha.