Sau Khi Về Hưu Phù Thủy Mạnh Nhất Chỉ Muốn Mở Tạp Hóa
Phục Tuyết14-05-2025 09:03:51
"Đúng vậy. Chúng tôi sẽ tổ chức hôn lễ vào tháng sau. Chắc chắn hôm đó tôi sẽ vô cùng căng thẳng và kiểu gì cũng nói hớ vài câu, nên tôi muốn mua một ít 'Dược đồng thanh' từ cô, để bản thân của tôi có thể giúp kiểm soát cái miệng của tôi."
Trong Không Gian Linh Thức của Lydia quả thực có loại thuốc này.
Người uống viên thuốc đầu tiên trong ngày sẽ có thể kiểm soát lời nói của những ai uống thuốc sau đó. Người đó nói gì, những người còn lại cũng sẽ lặp lại y hệt.
Đây không phải loại thuốc khó điều chế, chỉ là không quá phổ biến.
Khi còn ở Vương Quốc Ma Pháp, Lydia thường xuyên bị người ta tìm đến để xin hoặc mua những món đồ hiếm thấy. Ai cũng biết rằng Không Gian Linh Thức của cô gần như có đủ mọi thứ.
"Được rồi, đợi tôi một chút, tôi đi lấy cho ngài."
Lydia quay người bước lên tầng hai, dưới ánh mắt tò mò của A Qua, cô triệu hồi một chiếc lọ màu đỏ sẫm từ Không Gian Linh Thức, rồi mang xuống đưa cho Dubis.
"Thật sự cảm ơn cô rất nhiều!" Dubis cẩn thận đón lấy chiếc lọ, đặt nó vào bên trong chiếc mũ."Xin hỏi tôi cần trả bao nhiêu?"
"Không cần đâu, coi như quà cưới tôi tặng ngài."
Dubis cúi đầu lục lọi trong chiếc mũ một lúc, rồi lấy ra một hộp thiếc lớn được sơn xanh đậm. Trên đó có họa tiết hình thỏ được khắc vô cùng tinh xảo.
"Đây là loại kẹo bán chạy nhất trong cửa hàng của tôi. Hy vọng cô sẽ nhận lấy."
Lần này Lydia không từ chối, cô vui vẻ nhận lấy hộp kẹo. Dubis hài lòng rời đi.
Lydia cầm hộp kẹo, bước lên tầng trên.
"A Qua, những chữ vừa dạy ban nãy học đến đâu rồi? Nếu làm đúng hết sẽ có thưởng đấy!"
Dưới ánh trăng tròn, Lancelot đứng trên nóc nhà thờ lặng lẽ quan sát vị linh mục cuối cùng rời khỏi, cẩn thận khóa chặt cánh cửa lớn.
Đó là một linh mục còn rất trẻ, khoảng hơn ba mươi tuổi, vừa mới nhậm chức ở đây. Mái tóc ngắn màu đen được chải gọn gàng, gương mặt toát lên vẻ nghiêm nghị và thuần khiết, hòa hợp hoàn hảo với bộ áo choàng đen trên người.
Trời đã khuya, xung quanh vô cùng yên ắng. Mỗi bước chân của vị linh mục đều vang lên rõ ràng, tiếng đế giày cọ xát với những viên sỏi nhỏ trên đường nghe gai người.
Tiếng bước chân vọng khắp con phố vắng lặng, nhưng ông không hề cảm thấy sợ hãi. Trên ngực ông đeo một cây thánh giá bạc, cánh tay phải kẹp chặt một quyển Kinh Thánh bọc da đen.
Khi vị linh mục đi ngang qua một căn nhà khác, Lancelot nhẹ nhàng nhảy xuống, đáp xuống mái nhà ấy mà không phát ra một tiếng động nào.