Sau Khi Về Hưu Phù Thủy Mạnh Nhất Chỉ Muốn Mở Tạp Hóa
Phục Tuyết14-05-2025 09:03:51
Tiếng chai thủy tinh cụng vào nhau vang lên giòn giã. Lydia và Sylvie mỗi người cầm một chai rượu. Thoải mái uống trực tiếp, rồi cùng thở dài một hơi sảng khoái, sau đó phá lên cười.
"Hôm đó thấy cô ngồi trên chổi mà vẫn uống rượu ngon lành, tôi biết ngay là chúng ta sẽ hợp nhau." Sylvie cười lớn.
Lydia lắc đầu, cảm thán: "Không ngờ chuyện rắc rối này lại giúp tôi có thêm một người bạn."
"Ừm ừm..." Sylvie nhướn mày."Nhưng với phong cách của cô, chuyện này chắc chẳng là gì đâu nhỉ?"
Lúc này, A Qua đã thay lại quần áo của mình, từ phòng khách bước ra. Cậu lặng lẽ ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Lydia.
Trước mặt cậu là một tách trà vẫn là loại trà có mùi giống y hệt lần trước. A Qua khẽ ngửi một chút, rồi dứt khoát bỏ qua, không thèm nhìn lại.
"Đúng là không có gì to tát, nhưng cũng không hẳn là chuyện nhỏ." Lydia đáp, rồi lại uống thêm một ngụm rượu.
Sylvie cũng uống một hớp, đặt chai rượu xuống bàn, trầm giọng nói: "Căn nhà đó từ lúc tôi chuyển đến đây đã có lời đồn."
"Người ta bảo đó từng là nơi ở của một ma cà rồng. Ai dọn vào rồi cũng gặp đủ loại bất hạnh, cuối cùng chịu không nổi mà phải rời đi."
"Tôi đã gặp con ma cà rồng đó rồi." Lydia bình thản nói.
"Cái gì? Cô gặp rồi á?"
"Ừ. Bề ngoài trông như một đứa trẻ, tầm tuổi A Qua thôi. Tóc trắng." Nói đến đây, cô bật cười."Tính cách thì nghịch ngợm lắm."
"Trẻ con?" Sylvie kinh ngạc.
"Chắc chắn tuổi thật của cậu ta lớn hơn nhiều. Nhưng khi bị biến thành ma cà rồng, cậu ta vẫn còn là một đứa trẻ, thế nên bề ngoài mãi mãi dừng lại ở độ tuổi ấy."
Lydia liếc nhìn A Qua. Cậu bé đang ngồi thất thần nhìn xuống mặt bàn. Cổ áo sơ mi trắng khẽ mở, để lộ một phần chiếc cổ trắng nõn, nổi bật hẳn so với mái tóc đen bóng.
Sylvie vẫn chưa hết kinh ngạc: "Thế giới này thật sự có ma cà rồng sao..."
"Trên đời còn rất nhiều sinh vật kỳ lạ." Lydia thầm lướt qua những sinh vật kỳ bí mà mình từng gặp trong suốt một thế kỷ làm phù thủy.
"Có những thứ xuất hiện trong truyện cổ tích, nhưng cũng có những thứ không ai từng viết ra."
Sylvie nhìn Lydia đầy ngưỡng mộ: "Chắc hẳn cuộc sống của cô rất thú vị."
Lydia đang uống rượu, nghe xong suýt nữa thì sặc: "Chính vì quá 'thú vị', nên tôi mới quyết định giải nghệ và sống ẩn dật đây!"
Hai người tiếp tục trò chuyện một lúc lâu.
Mãi đến khi A Qua bắt đầu ngáp liên tục, họ mới nhận ra đã đến giờ đi ngủ.
Cấu trúc nhà của Sylvie giống hệt nhà Lydia tầng hai gồm hai phòng ngủ và một phòng khách.