Chương 46

Sau Khi Về Hưu Phù Thủy Mạnh Nhất Chỉ Muốn Mở Tạp Hóa

Phục Tuyết 14-05-2025 09:03:50

"Tôi đồng ý trả giá! Bao nhiêu tiền cũng được." "Cậu có đủ tiền không?" Lancelot thoáng chột dạ: "Bao nhiêu?" "Tôi không thiếu tiền." Lydia liếc nhìn cậu từ đầu đến chân, chậm rãi nói: "Cậu đến cửa tiệm của tôi làm việc đi, cùng với A Qua làm thành một cặp." A Qua? Cái con mèo suýt bị cậu cắn chết ấy hả? Lancelot cứng họng. Nghĩ đến việc trước đây cậu từng muốn dọa Lydia mà suýt ra tay với A Qua, bây giờ lại phải làm việc cùng dưới một mái nhà... Chỉ tưởng tượng thôi cũng đã thấy ngượng ngùng rồi. Nhưng điều kiện của Lydia thực ra đã quá đơn giản. Cậu vốn nghĩ rằng sẽ phải làm gì đó khó khăn hơn nhiều. Giờ chẳng qua chỉ là làm việc cùng một con mèo, có gì mà không thể chấp nhận chứ? "Được, tôi đồng ý." Cậu nói,"Xin cô hãy cứu ông ấy." Lydia mỉm cười rạng rỡ, cúi xuống đặt tay lên ngực cha xứ, ngay phía trên cây thánh giá, hít sâu rồi bắt đầu lẩm nhẩm niệm chú. Đôi mắt cô phát ra ánh sáng màu tím nhạt. Một trận pháp hiện lên trên sàn nhà, lấy cha xứ làm trung tâm, chậm rãi xoay tròn. Lần này, không khí cũng chuyển động, nhưng không dữ dội như trước chỉ khẽ làm vài lọn tóc bên thái dương Lydia khẽ lay động. Thánh giá trên ngực cha xứ dường như đang tan chảy, một nửa sụp xuống rồi thẩm thấu vào cơ thể ông. Từng chút một, toàn bộ cây thánh giá mất đi hình dạng, chỉ còn lại một vệt sáp nâu nhạt. Không lâu sau, vệt sáp ấy cũng bị cơ thể cha xứ hấp thụ, biến mất hoàn toàn. Lancelot không hiểu Lydia đang làm gì, tròn mắt nhìn chằm chằm, lo lắng không biết cây thánh giá đã đi đâu. Lydia thực sự đang cứu ông ấy sao? Nhưng nỗi lo ấy nhanh chóng bị xóa tan. Tóc bạc rối bù của cha xứ dần dần chuyển sang đen, những nếp nhăn và vẻ tiều tụy trên khuôn mặt cũng biến mất, trả lại dáng vẻ trẻ trung, đầy sức sống như trước kia. Ông khẽ ho một tiếng, một tay trượt xuống ngực rồi rơi xuống sàn nhà. Hàng mi khẽ rung, đôi mắt chậm rãi mở ra. Đôi mắt xanh thẳm lộ rõ. Trận pháp biến mất. Lydia thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy, đưa tay lau mồ hôi trên trán, liếc nhìn Lancelot – lúc này đang ngơ ngác đứng đờ ra, bật cười: "Sao nào, tôi đâu có lừa cậu, đúng không?" Lancelot sững sờ gật đầu. Cha xứ ngồi dậy, đưa tay sờ lên ngực và răng của mình, kinh ngạc nhìn Lydia: "Là... là cô đã cứu tôi sao?" "Đúng vậy." Lydia cúi đầu, nở một nụ cười giả tạo đầy lịch sự,"Nhưng chuyện này không được kể với ai, cũng không được tiết lộ thân phận của tôi, hiểu chứ?"